Người Tàng Hình
Kinh Bích Lịch
Chương 39
Song sự xâu xé đó còn mãnh liệt hơn khi nói tới tình dục. Một sự đam mê dâm dục mà không lúc nào không giày vò trí óc của hắn. Cô Hương Giang, con Hồng Lam, chị năm Lan, con bé Hảo, tất cả đều lần lượt xuất hiện trong ý nghĩ đen tối của hắn, không ngừng nghĩ ở phút giây nào hết, và giờ đây gần nhất là sự mơ tưởng đến người ca sĩ hắn ngưỡng mộ, sự mơ tưởng được một lần ái ân với nàng! Một kế hoạch chu tường, một âm mưu thần bí dần dần dệt ra trong đầu hắn, lúc đầu chỉ là một chuyện nghĩ vớ vẩn, nhưng sau chuyện vớ vẩn đó thành thiệt. Hắn đã thuyết phục được chính lương tâm hắn cố thử một lần, chắc không làm hại ai hết. Và hắn quyết định tiến hành.
Vào ngày hôm đó hắn chuẩn bị hết các thứ cần thiết để thực hiện kế hoạch đen tối. Quá rành rẽ nơi chốn của nàng, hắn đi thẳng tới nhà nàng nằm trên đường CMT8, nhưng tiếc thay hôm nay nàng không có ở đó, mới hay là đêm nay nàng đang đi show. Hắn thất vọng bỏ đi, tìm vào một quán nước gần đó nhấm nháp ly đen đá để chờ đợi.
Đã hơn 10 giờ rồi mà vẫn chưa thấy nàng về, hắn nôn nao chuyện làm tình đêm nay với nàng lắm song cũng đành bỏ cuộc mong lần khác. Hắn trở về nhà. Sau đêm đó hắn đi thêm mấy chuyến nữa nhưng đều bị hụt, không lần nào nàng về đúng lúc như hắn mong đợi cả. Càng tức, hắn bèn nghĩ ra một biện pháp: Phải nắm bắt thời khóa biểu của nàng.
Và dịp may đã đến, dạo đó hắn tìm đọc trên tạp chí và biết được các show trình diễn của nàng suốt trong năm, kể cả giờ giấc và địa điểm. Khôi chọn ra một ngày và một nơi gọi là thích hợp nhất để hành động, và ngày đó đã tới…
Tám giờ, tại Queen Bee Tiếng Tơ Đồng như thường lệ, hắn vơ vét hết tiền dành dụm mua một vé vào xem nàng hát. Ngồi riêng ở một góc phòng trà để quan sát thật kỹ người mà hắn thầm yêu trộm nhớ. Nàng có khuôn mặt thật trong sáng và hiền dịu, dáng dấp của một nữ sinh thơ ngây luôn luôn mặc áo dài trắng xõa mái tóc thề đen mướt hát những bài hát tình quê ngọt ngào, êm dịu.
Hắn nhìn quanh. Không chỉ riêng mình hắn mà cả tầng lớp khác giả đều tỏ hết lòng mến mộ nàng. Nhất là khi nàng hát thì có một sự rung cảm nhẹ nhàng rót khẽ vào lòng người nghe làm cho từng thớ thịt nổi gai xúc cảm, ai nấy dường như cũng nín thở: “Rừng hoang đẹp nhất hoa màu tím, chuyện tình thương nhất chuyện hoa sim, có người con gái xuân vời vợi, tóc còn ngăn ngắn chưa đầy búi.”, Bài hát đã đi sâu vào tâm khảm hắn tự bao giờ rồi, bây giờ nó ron rót như mật ngọt khắp quanh tim hắn…
Khôi ngồi đó thả hồn theo từng nốt nhạc, từng lời hát thánh thót qua đầu môi của nàng. Ôi, hắn thích cái môi này quá! Ước gì được một lần nếm lấy nó, nuốt hết những lời hát tuôn ra từ đấy… “Ngày xưa nàng vẫn yêu hoa màu tím, chiều chiều lên những đồi hoa sim, đứng nhìn sim tím hoang biền biệt, nhớ chồng chinh chiến miền xa xăm…”.
Hắn uống một ngụm nước ngọt. Chú tâm lắng nghe bài kế tiếp của nàng, vẫn giọng hát dân ca trìu mến: “Ngày nào em tuổi 15… ta đi chung trên một chuyến đò… chuyến đò chiều đưa khách sang sông… Ầu ơ… ầu ơ… Có con chim Đa Đa nó đậu cành Đa, sao không lấy chồng gần… mà đi lấy chồng xa, có con chim Đa Đa hót lời nỉ non, sao em vội lấy chồng khi mới còn son, để con chim Đa Đa, ngậm ngùi đành bay xa…”
Tiếng vỗ tay vang dội của khán giả cũng không đánh thức được lòng hắn đang rung động trước một “tuyệt tác” của nàng thế kia! Hắn lịm đi trong mê lạc…
Khôi ngồi suốt buổi để nghe nàng ngân nga. Và bản kế tiếp là “Mẹ Tôi”, “Mẹ tôi tóc xanh… nhuộm bạc tháng ngà, mẹ tôi đau buồn nặng trĩu đôi vai, bao năm… nuôi đàn trẻ thơ nhỏ dại, cầu mong con mình có một ngày mai… mẹ tôi nắng mưa chẳng ngại nhọc nhằn, mẹ tôi mỉm cười nhìn bóng con ngoan… không than không phiền dù lâm hoạn nạn, lòng mong con mình xứng thành người dân…”
Hắn đã khóc và khóc thực sự trước một bản tình ca mẹ do nàng hát. Quẹt vội nước mắt lưng tròng nhưng vẫn không rời hình ảnh của nàng trên sân khấu, hắn thấy như đã yêu nàng rồi.
Đêm đó nàng hát 5 bài: Đất Phương Nam, Chị Tôi, Thương Về Miền Trung, Xin Đừng Trách Đa Đa, Còn Thương Rau Đắng Mọc Sau Hè, hắn nhớ hết cả, nên nàng có vẻ hơi mệt nhọc khi hát bài cuối cùng.
0 bình luận