Người Tàng Hình

Kinh Bích Lịch

Chương 24

Khôi đứng đó hơn nửa tiếng, nhìn đồng hồ trên tay đã tám giờ rồi. Khách có vé đã và đang vào trong gần hết, người đông nghẹt ban nãy… khách đi coi cũng có, khách tò mò ghé xem cũng có… đều đã tản mác đi hết hay cũng đã vô trong. Tự nhiên hắn lại thấy run trong lòng khi chuẩn bị gặp mặt chị, sao lúc gửi thư hắn không run, cả hai ngày qua lại nôn náo chờ đón giờ phút này, bây giờ nó đang đến thì lại sợ, hắn lại hồi hộp nao nao tự hỏi không biết hôm nay chị mặc áo gì để đi chơi với hắn, không biết chị có đeo sợi dây chuyền mặt ngọc hắn gửi kèm trong bì thư hay không… Đang nôn nóng chờ đợi với bao sự lo lắng, chợt hắn thấy xuất hiện từ xa xa một người đi tới, dáng cao cao, tóc dài, mặc chiếc áo cánh màu xanh lam… Thôi chết rồi, chị năm đã tới! Mình biết sẽ đón chào chị bằng câu nói nào đây, “chào chị” hay là chỉ mỉm cười ý nhị là đủ hiểu… thôi tới đâu thì tới… để coi! Chỉ còn hơn 20 bước nữa thôi… Khôi lại lẩm bẩm trong bụng: Chị đã gần lắm rồi… sao mình không dám ngẩng đầu lên để nhận lấy chị cà! Mình hèn nhác quá! Chỉ còn năm bước nữa thôi… sao đầu mình vẫn cúi xuống đất… Bây giờ trễ rồi… chị đã đứng trước mặt mình… chị vẫn đứng đó, chắc đang kiếm mình đây… trời ơi Khôi ơi! Đừng run nữa… kiếm cái gì nói đi chứ hay ít ra cũng ngước đầu lên đi chứ… Cuối cùng thì hắn cũng lấy hết can đảm, ngước mặt lên, vừa nói to thật rõ ràng… “Chào chị năm…” Bỗng hắn đứng sựng người… không phải là chị năm… Quê quá! Nhưng cũng mừng thay… Hắn liền ngỏ lời xin lỗi người lạ mặt trông dáng dấp giống chị năm kia… và thở phào nhẹ nhõm, tự trách mình sao lại nhác quá! Hắn đứng xớ rớ thêm 10 phút nữa, nhưng trong lòng lại không muốn chị năm tới nữa, và thực sự hắn điều hắn lo lắng đã đúng y, hắn đã suy nghĩ viển vông để mong cho chị tới, nhưng chị làm sao mà tới chớ! Hắn lai tự thầm trách sao ngu muội thế. Cuối cùng thì hắn quyết định đi vào cổng, dù sao vé đã mua rồi, bỏ cũng uổng! Với lại đêm nay là trương trình đặc biệt, có một nữ ca sĩ mà hắn mến mộ từ lâu, có khi lại tưởng là si mê nàng đến điên dại nữa trình diễn, thì làm sao bỏ qua cho được. Cũng chẳng lạ gì để hắn si mê nàng ca sĩ đó đến thế (ngoài chị năm Lan ra), chắc có lẽ nàng vừa đẹp người lại hát hay, được bao giới trẻ mến mộ nên chẳng mấy chốc trở thành nổi tiếng, hơn hẳn cả những ca sĩ gạo cội của mấy năm về trước. Nàng đã là một “hiện tượng” của thế giới âm nhạc, CD nàng ra bán chạy như tôm tươi, hơn hẳn cả ca sĩ nổi tiếng khác. Cái tên Phương Dinh đã đi vào tâm não của hắn cũng từ dạo ấy, từ cái dạo hắn còn chưa biết chuyện tình dục là gì, và đang mộng mơ để trở thành người lớn. Sau khi đã trưởng thành, và mỗi khi nghĩ tới nàng với khuôn mặt xinh xắn và giọng hát truyền cảm thì hắn chỉ cho là một ước mơ mà ngàn đời cũng không thể nào là sở hữu, nhưng bây giờ thì khác, hắn có được một phép tiên… và bao ước mơ khác sẽ theo đó mà thành tựu và có lẽ một ngày gần đây giấc mơ chiếm hữu được nàng sẽ hóa thành sự thật, khi trong tay hắn đã có gia tài kếch xù! Hắn vào ghế ngồi cũng như bao nhiêu người khác, kế bên chiếc ghế bỏ trống của chị năm. Hắn gọi nước “7 – Up” uống, và bắt đầu điềm tĩnh lại quan sát chung quanh. Đèn sáng, buổi trình diễn đã mở màn với hai xướng ngôn viên nam nữ thao thao lời giới thiệu, ai cũng có vẽ chú tâm lắng nghe, nhưng riêng hắn thì không được tập trung được. Chắc có lẽ sự hồi hộp ban nãy chờ đón chị năm vẫn còn dư âm… Hắn thừ ra, chỉ mong sau nàng ca sĩ mến mộ ra trình diễn màn đầu, để hắn được bỏ về cho sớm. Chợt Khôi nhìn qua bên kia, ai đó trông có vẻ quen lắm với bộ áo trắng cổ hình trái tim may đăng – ten viền quanh tay áo… ai đó như con Hảo thì phải! Đúng rồi, là nó rồi! Khôi thốt lên trong lòng mắt đăm đăm nhìn về hướng đó. Con bé nói xầm xì chuyện gì đó với anh thanh niên bên phải, lâu lâu thì quay qua trái thì thầm với người kế bên, rồi cười rồi nói với hai người trước mặt. Bây giờ hắn mới để ý thấy, có tất cả bốn người thanh niên trạc tuổi 20 đang quây quần cái bàn tròn, một trong số đó có vẻ âu yếm với con bé lắm, âu chắc là bạn trai! Khôi đoán. Không biết vì sao Khôi lại thích thú được tò mò ở nơi con bé, dù không thích nó lắm, nhưng cũng không ghét, mà có lẽ hơi cảm tình thì đúng hơn vì từ khi biết được con bé có phép tàng hình giống như mình.
0 bình luận