Người Tàng Hình

Kinh Bích Lịch

Chương 23

Bao ý nghĩ lung tung cũng không đưa ra được câu trả lời thỏa đáng, cuối cùng Khôi cũng tự thuyết phục mình đặt viết xuống… “Kính thưa chị năm Lan,”… viết được năm chữ thì hắn lại ngả đầu ra ngẫm nghĩ, thấy điều gì đó không thích hợp lắm: Tại sao mình lại kính thưa, chị năm đâu có già lắm đâu mà kính thưa, và vậy là hắn xé rẹt đi một trang trong cuốn tập Chính Trị, rồi viết tờ khác, “Chị năm thương…”, viết xong ba chữ hắn vội vàng xé ngay như vẫn thấy kỳ cục sao đó, tự nghĩ: Làm gì mà thương, bộ muốn chị sợ chết luôn sao, con gái mà gặp ai viết thư có chữ thương chữ yêu là sợ lắm, nhất là người mà cô không biết mặt mũi ra sao hết như hắn đây. Khôi đưa viết lên môi, cắn chặt suy tư, năm phút sau nghiền ngấm, hắn lại nắn nót, “Chị Năm, chắc chị không biết em là ai đâu, em chỉ là một con trai mới lớn đã để ý chị từ lâu. Chắc chị đọc tới đây sẽ sợ lắm, vì không biết em là ai… mà lại rấp tâm để ý tới chị. Trước hết chị cho em xin lỗi chị, vì em quá ngạo mạn suy nghĩ viển vông đến chị, dám viết thư tới chị để xin sự làm quen và sau hết xin chị hãy thông cảm cho một đứa con trai khờ khạo đã trót thầm…”. Khôi định viết chữ trót thầm yêu, nhưng lại thấy không được, vội vàng bôi bỏ, viết lại: “… đứa con trai khờ khạo… lúc nào cũng nghĩ tới chị. Tại… ai biểu chị đẹp quá làm chi, lại có nụ cười em không thể nào quên được! Nên em mới vậy! Hôm trước em có dịp tình cờ ghé thăm chị, nhưng là ngoài sự dự liệu của chị… xin chị cũng đừng hỏi em bằng cách nào đã đến thăm nhà chị mà không báo cho chị một tiếng nhé, vì em sẽ không nói cho chị biết đâu… Rồi em sẽ nói cho chị biết! Bây giờ chị chỉ cần biết là em luôn luôn để tâm tới chị và lúc nào cũng kính ngưỡng chị…” “Hôm nay em mạo muội viết thư đến cho chị mục đích là tỏ lòng ngưỡng mộ tới chị, dù em biết em khó có thể nào, tuổi em còn rất trẻ so với tuổi của chị, và em lại không có tài năng gì cả so với những người đàn ông khác đến với chị. Tuy nhiên em không vì thế mà nản lòng, một ngày nào đó em sẽ trưởng thành, sẽ thật giỏi thật giàu và lúc đó em sẽ chính thức rước chị về.” “Hôm trước em cố tình mua được hai vé đại nhạc hội, có những ca sĩ mà em nghĩ chị em mình đều ái mộ, và định mời chị đi xem. Vậy nếu chị không chê bai, em hẹn chị trước cửa Tiếng Tơ Đồng tối ngày… tháng… năm, đúng tám giờ. Chị chỉ cần có mặt, em sẽ biết cách liên lạc với chị. Tái bút: Em còn có một món quà quý muốn tặng chị để tỏ lòng mến mộ (em không hề có ý gì khác ngoài quà gặp mặt làm quen), mong chị vui lòng đến. Ký tên, một người em trai.” Khôi đọc đi đọc lại mấy lượt sửa chữa lỗi chính tả và trau chuốt câu văn, song cũng không thấy hài lòng lắm, câu nào câu nấy cũng úp úp mở mở sao không có lòng tự tin chút nào, nhất là cái câu “em sẽ chính rước chị về” nghe sao nham nhở quá, hắn tẩy đi ngay. Và đoạn cuối hẹn hò gì trắng trợn quá, chắc chắn là chị sẽ không đi đâu, hắn không biết phải tỏ lòng thành với chị làm sao đây để chị ra gặp mặt. Cuối cùng hắn quyết định bỏ sợi dây chuyền mặt ngọc vào trong bì thư… đề thêm hàng chữ: Đây kèm theo món quà quý… và viết địa chỉ của chị bên ngoài… địa chỉ mà hắn đã thuộc lòng từ lâu vì con số nhà đó đã đi qua nhiều lần trước mặt hắn. Sáng hôm sau hắn cúp tiết đầu môn Hóa mà hắn ghét cay ghét đắng, để tranh thủ đi bỏ thư cho chị năm. Cả ngày hôm đó hắn cũng chẳng chú tâm học hành gì. Nhất là ngay cái hôm ngày hẹn với chị, hắn nao nao như con gà mắc đẻ, làm chuyện gì cũng không ra chuyện gì, hết quên đầu rồi quên đuôi, bị cô Hương Giang gọi lên trả bài thì đứng như trời trồng… lại bị viết thêm một tờ kiểm điểm vì lơ đãng trong tiết học và không thuộc bài… lần thứ ba! Cuối cùng thì giờ hẹn cũng tới. Trước cửa Tiếng Tơ Đồng. Hắn hồi hộp ngóng trông. Người xe nườm nượp chen nhau như mắc cửi, thật khó để kiếm một người, hắn tự trách mình sao lại thất sách hẹn tới chỗ đông người như vầy, sao không hẹn vào trong, phía sau quầy bán vé chẳng hạn sẽ dễ gặp mặt hơn.
0 bình luận