Người Tàng Hình

Kinh Bích Lịch

Chương 20

Khôi tập trung quan sát lên bàn tay đó, những ngón tay xoay tròn những vòng nhỏ, lâu lâu đi đường thẳng lên xuống theo chiều dọc cửa mình, tiếng rên rỉ càng lớn dần, cả thân mình bắt đầu lắc lư. Khôi lại bước thêm bước nữa cho cự ly quan sát được gần hơn, thình lình con bé ngồi phắt dậy – làm cho hắn giật thót, ngả đầu về phía sau tránh né sự va chạm… theo tư thế hai đầu gối dang xa, chỏi xuống giường, gót chạm vào mông, một tay để ngang trên ngực nắn bóp, một tay hạ xuống ngã ba đường, đầu ngước ra sau, mắt lim dim, và lưỡi liếm môi. Càng lúc tiếng rên lại càng to trong thanh quản, bàn tay thì không ngừng hoạt động… Trong tức thì, con bé chúi nhủi về phía trước, tay vẫn giữ chặt vùng kín, mặt úp chặt lên gối, toàn thân run chuyển, mông co giật liên hồi, tiếng rên như tắc nghẽn dưới lớp vải nệm chỉ còn nghe tiếng khàn đục “gừ gừ gào gào…”. Khôi điếng hồn trước một cảnh tượng hiếm có như thế, chỉ đứng chết trân mắt không rời một nơi nào cả trên thân thể của con bé, toàn thân nổi da gà. Một phút trôi qua, còn bé vẫn còn úp mặt, lặng người trong sung sướng, Khôi đứng đó, thị dục đã thỏa, tuy bàn chân vẫn dán chặt xuống sàn gỗ, mồ hôi rịn sau gáy, mắt không chớp, nhưng… nhưng chuyện gì đó đột biến xảy ra trước mắt hắn… trời ơi, bàn chân của con nhỏ trong suốt, cả hai bàn… cánh tay cũng dần dần biến mất… rồi sự trong suốt đó lan tràn lên khắp thân thể… Khôi loạng choạng lui vài bước về phía sau, trong tức thì vì quá hoảng sợ, Khôi nép mình vào sau cánh cửa tủ áo nhưng mắt vẫn không rời khỏi mục tiêu. Dần dà, sự trong suốt đó đã chiếm toàn bộ thân thể của con bé, hay nói đúng hơn là toàn thân con bé gần đã biến mất ở trên giường, chỉ còn lại mái tóc đen nằm trơ trẽn trên gối. Vậy con bé đã biến đi đâu, hay là con bé đã tàng hình. Còn đang suy nghĩ thì mái tóc kia đã mất hẳn. Con bé như bóng ma chợt đến chợt đi… và chợt hiện về. Và rồi hắn lại thấy hết nguyên người của con bé hiện ra trở lại. Tuy lạ lùng nhưng Khôi vẫn điềm tĩnh để quan sát xem sao. Con bé nằm đó thêm một phút nữa thì mới ngồi dậy, lui cui dọn dẹp hết những thứ vặt vãnh ở trong phòng, rồi dùng một cái gối ôm dài đặt lên giường, phủ mền lên trên như để ngụy trang có người đang nằm ngủ, xong xuôi thì con bé mới lấy cái bịt đen, đứng trước kiếng chải lại mái tóc cho ngay ngắn và bước nhẹ xuống lầu. Đợi cho con bé đi xuống hẳn, Khôi mới bước trở ra, lò dò đạp nấc thang để xuống bên dưới. Đi đâu được giữa đường, hắn nghe được tiếng lạch cạch mở cửa, ngó mắt trông thì thấy con bé đang mở chốt khóa cửa chính. Định đứng xem con bé làm cách nào để mở cửa thì tiếng bước chân từ phòng kế bên vọng qua. Một người đàn ông tuổi trung niên? Có lẽ là cha của con bé – mặc chiếc xà lỏn lưng trần bước vô… con bé thình lình ngưng tay mở khóa… Hắn cũng im thin thít chờ đợi xem sao… Người đàn ông lui cui đốt nhang cúng vái trên bàn thờ, lâm râm… hắn để ý lắng nghe, nhưng chỉ được vài tiếng còn, vài tiếng mất, “Bà ơi! Bà… linh thiêng… đào thai… làm người… lên cõi niết bàn dùm… một cái, bà… hù dọa bà kia, làm tui lãnh đủ… nam mô a di đà phật, còn con bé Hảo nữa, dạo này không biết nó làm cái gì mà cứ bị má ghẻ nó la mắng hoài, tôi nghĩ chắc có ngày nó bỏ nhà đi luôn đó bà ơi!”, Rồi quay mặt ra cửa xá xá hai ba cái, lúc này mặt ông đang đối thẳng với con bé – đang trần truồng tay cầm bịch nilon đen. Con bé không mảy may nào trước sự hiện diện của người cha, cũng như cái nhìn dửng dưng của ông về sự có mặt của nó, nhỏ chỉ đứng im như cố tình không gây ra tiếng động.
0 bình luận