Người Tàng Hình

Kinh Bích Lịch

Chương 19

“Trở lên lầu MAU, cấm mày ra khỏi nhà cả tuần này…” “Không được đâu má ơi, con có hẹn với người ta rồi…” “Hẹn hả, làm lỗi rồi mà còn muốn đi chơi hả, cặp bồ, cặp bịch hả… cứ lo ăn chơi không, con gái gì đâu cái thói lười biếng, không biết má mày sanh ra mày có dạy mày không…” Giọng cương quyết nhưng vẫn có âm sợ sệt của con bé tỏ vẻ bênh vực… “Má, má… má không được chửi má con… má con là người tốt” “Tao chửi má mày đó, mày làm gì tao, giỏi thì kêu bà già đi đời mày về đi, coi tao có dám đánh mày không…” Thì ra… đến lúc này Khôi mới hiểu người đàn bà trung niên kia chỉ là má ghẻ của con bé… “Mày đi lên lầu mau, từ đây tới ngày mai cấm không được xuống đây…” Không thấy con bé nói năng gì, lủi thủi bước vào trong. Khôi nhìn lại thấy khuôn mặt bà trung niên hăm he thật đáng ghét, đợi khi bà lom khom lấy đồ trong hộc tủ, Khôi đưa chân đẩy nhẹ vào mông… Bà chúi nhủi về phía trước, sức nặng đồ sộ của bà làm đổ ngã đi tủ kiếng, vàng bạc rơi rớt xuống sàn… Khôi khoái trá bum miệng cười… một lúc sau bà lồm cồm ngồi dậy, tay xoa chân, tay xoa đầu chửi đổng… “Thánh thần gì đâu ớ, hết xui này tới xui kia, bị con quỷ làm tức chết, bây giờ lại trượt chân té… choa… choa… ui da đau quá vậy kà… đồ khốn kiếp mà…” Bà gom góp vàng bạc bỏ lại chỗ cũ, như chợt nghĩ ra điều gì bà rùng mình thầm nghĩ… “Thôi chết rồi, má con Hảo hiện hồn về đạp đít mình…” Bà nhìn quanh quơ lấy tượng phật để trên bàn áp sát vào ngực, vừa đi lùi vào trong bà vừa khấn vái, “Nam mô a di đà phật… nam mô a di đà phật,” Rồi lớn tiếng vọng vào trong, “Ông ơi ra đây coi nè, ông phải kêu thầy về cúng vái làm sao đi chứ, để tui bị như vầy không được à”. Khôi đứng đó nhìn bà mà không khỏi bật lên tiếng cười, hắn thấy thiệt hả dạ vì đã trả thù được cho con bé. Lại nghĩ tới bây giờ không biết con bé đã nguôi ngoay chưa, liền bước lên lầu. Con bé lúc này vẫn còn trần truồng ngồi trên giường khóc thút thít. Khôi tìm một chỗ ngồi gần bên để quan sát con bé. Gần hơn nửa tiếng không động tịnh gì giữa hai bên, thì chợt thấy con bé đứng dậy bốc phone lên gọi cho ai đó, dường như không có tiếng trả lời bên đầu dây kia, nhỏ lại gác phone xuống, ngồi thẫn thờ. Khôi bước tới định tìm cách an ủi, nhưng biết cũng chẳng làm được gì, sợ rằng con bé sợ chết luôn được. Rồi con bé cũng hết khóc, đứng phắt dậy đi nhanh tới cửa sổ, mở ra nhìn, rồi trở lại tủ kiếm áo quần. Nhỏ soạn ra một bộ đồ thật đẹp và trưng lên người đứng ngắm nghía trước gương, đoạn từ dưới giường con bé lôi ra một bịt cao su màu đen bóng và bỏ mớ áo quần vừa mới soạn vào trong. Khôi quan sát, nhíu mày thắc mắc, không hiểu con bé định giở trò gì đây chắc để lẻn ra ngoài, hắn từ từ ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi xem kết quả. Sau khi con bé đặt hết áo quần vào trong cái bị đen, con bé bèn trèo vội lên giường, phủi thẳng tấm ra nệm cho ngay ngắn rồi nằm ngửa xuống, lựa cho tư thế thoải mái, đầu đặt êm ái trên gối nệm thì mắt nhắm lại. Khôi ngồi nhìn không khỏi tò mò, vừa đó thấy con bé bắt đầu đưa hai bàn tay xoa xoa khắp mình, lòng hắn chợt hằn lên sự chộn rộn, gai ốc nổi dồn, mắt trố ra nhìn kích thích. Trước mặt, con bé vừa xoa vừa nắn lên đôi gò nhũ, hai chân từ từ dạng ra như vẹt đường cho bàn tay lần lần bò dọc theo đường bụng mà xuống, khi chạm tới chùm lông đen, bàn tay ấy chụm lại, năm ngón tay ngoe nguẩy uốn éo như người tan gãy đờn, Khôi bất thần bước tới gần hơn đưa mắt trông cho rõ, cũng vừa khi con bé dạng hai chân ra xa, tiếng rên rỉ như thoát ra từ thanh quản nghèn nghẹn.
0 bình luận