Cổ Trang: Võ Tắc Thiên Chi Dục
Kinh Bích Lịch
Chương 9
Khi vị dũng tướng to con đó tới thì Hoàng đế liền bảo y mau cởi hết áo quần. Số là chàng đã từng nghe danh của Võ hậu là người đam mê dục tình nhưng cũng chưa tin lắm, nay cho vời mình tới giữa đêm khuya như thế này ắt là vì chuyện đó không sai. Nay đích tai nghe Nữ hoàng nói một câu mệnh lệnh như thế thì mới tin là thật. Chàng tuân lệnh trút hết áo mão cân đai trên người xuống. Khi không còn mảnh vải nào trên người Võ hậu mới nhìn thấy cái của chàng quả nhiên to như của con ngựa giống. Bèn cất tiếng hỏi:
– Khí cụ của Khanh gọi là gì thế mà trông to khiếp ta chưa từng gặp?
Sợ điếng hồn không biết trả lời sao cho phải phép, nếu chàng nói dương vật biết đâu lại thất lễ với ngài nếu nói không phải thì biết nói gì, lỡ sai thì mất đầu như chơi. Cuối cùng chàng may mắn nói đại mà trúng ý của Võ hậu.
– Muôn tâu bệ hạ, cái này là con “tuấn mã” cho bệ hạ cỡi đó!
Thánh thượng bước tới xoa nắn con tuấn mã một lúc cho nó vươn cao rồi kéo chàng đi lòng vòng trong phòng. Được một lát, Võ hậu lại chỉ vào chỗ kín của mình và hỏi:
– Vậy, Khanh có biết đây là cái gì của Trẫm?
Viên dũng tướng lại bối rối chẳng biết trả lời sao cho phải đạo, nếu nói đó là âm hộ của bệ hạ thì e quá tục tĩu. Nếu nói không phải e rằng bệ hạ bắt tội ngu dốt thì cũng chết. Nhờ có trí thông minh nền chàng bèn ôn tồn nói:
– Muôn tâu bệ hạ, cái đó là cái “ngọc tỉnh” (giếng ngọc) của bệ hạ!
Lúc đó Võ hậu bỗng mắt sáng hoắc nhìn viên dũng tướng đăm đăm và ban chiếu lệnh:
– Vậy Khanh hãy cho con tuấn mã uống nước mau! Nó khát lắm rồi!
“Tục truyền” rằng, viên dũng tướng đó tuy “vùi hoa dập liễu” nỗi nương tử của y nhưng không đủ sức đáp ứng cho bệ hạ. Chỉ họa hoằn là làm cho bệ hạ được mỉm cười an giấc sau cuộc ác chiến mà thôi.
0 bình luận