Chương 3: Thiết bị thôi miên

Nếu như chỉ là thôi miên mình, tôi cũng không phải là không thể mạo hiểm trên người mình thí nghiệm một chút. Tuy nhiên, theo sách hướng dẫn sử dụng, “Chức năng của sản phẩm này chỉ dành cho phụ nữ và công ty không chịu trách nhiệm về các vấn đề do các phương pháp sử dụng khác gây ra.” Câu này thực sự khiến mọi người do dự có nên hay không thử nghiệm trên người mình. Nhắc mới nhớ, nếu ngay cả tên công ty cũng bịa ra thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây? “A, tại sao tôi không thử tìm một cô gái đến để thử nghiệm?” Đùa thôi, tôi không có cảm giác tồn tại và bị mọi người phớt lờ cũng không sao, nhưng nếu tôi bị chỉ trích là một người kỳ lạ, tôi xin phép từ chối. Tôi vẫn quan tâm đến cuộc sống học cấp ba ổn định của mình trong hai năm tới hơn là tin tưởng vào một thiết bị có cái tên kỳ lạ “Máy cảm ứng chỉ huy thôi miên cưỡng bức tự động V2.78.” Mà hiện tại tôi đang vắt óc suy nghĩ thì bỗng nhiên một bàn tay đặt lên vai tôi. Cảm giác khiếp sợ lúc đó thực sự không cách nào dùng lời nói hình dung được, nếu phải miễn cưỡng nói ra thì đó có lẽ là cảm giác bị cô giáo bắt quả tang khi đang đọc tiểu thuyết trong lớp nhân lên gấp mười lần. Nói tóm lại, tôi đã rơi vào trạng thái hoảng loạn đến mức gần như không cầm được thiết bị cảm ứng hướng dẫn thôi miên cưỡng bức hoàn toàn tự động V2.78 trong tay. Chà, mỗi lần tôi phải nói "Thiết bị cảm ứng lệnh thôi miên bắt buộc tự động V2.78", có vẻ hơi dài, về sau tôi sẽ gọi tắt là "Thiết bị thôi miên" đi. Gần như là bản năng, trước tiên tôi đem thiết bị thôi miên bỏ vào túi quần, sau đó quay đầu lại nhìn. “Thì ra là chị, làm em giật hết cả mình.” Đúng vậy, cô gái đứng trước mặt tôi đây chính là người duy nhất tôi quen biết ngoài lớp học khi còn học cấp ba, học sinh lớp 12, Như Lan. Nói thực ra, ngay cả chính tôi đều đối với sự thật này cảm thấy kinh ngạc, tôi thế mà lại quen biết bạn cùng lớp, không, phải nói là bạn không cùng lớp, thật sự là một chuyện khó có thể tin. Nhưng điều này có lẽ là do tính cách của chị Như Lan. Nói chung, nếu bạn đang trên đường va phải ai đó, bạn nhiều nhất là xin lỗi người ta trước khi rời đi. Chỉ có chị ấy là người đặc biệt, tìm thấy lớp của tôi và sau đó đến xin lỗi. Về sau lại phát sinh nhiều chuyện, tóm lại thành trong trường học nếu gặp mặt nhau sẽ chào hỏi, đương nhiên vẻn vẹn cũng chỉ là loại quan hệ này thôi. “Thấy em ngồi ở chỗ này một mình, nên lại đây xem một chút, em đang làm gì vậy?” Đối với câu hỏi này, tôi chỉ biết vò đầu bứt tai lừa gạt cho qua: “Haha, em có làm gì đâu. Nghỉ trưa cũng không có việc gì làm nên ra ngoài đi dạo thôi.” “Ra ngoài đi dạo? Thật sự là khả nghi a... học sinh Tuấn Anh… Theo như chị được biết, em nếu như không có việc gì quá quan trọng thì sẽ không rời khỏi chỗ ngồi a. Còn có vừa rồi trong tay em có phải là cầm thứ gì không?” Nhìn khuôn mặt tươi cười của đàn chị trước mặt, tôi không khỏi nguyền rủa thị lực cao tới 10/10 của cô ấy. “Không có gì, không phải thứ đáng xem.” Tuy nhiên, lời giải thích nhạt nhẽo của tôi dường như không có tác dụng, ngược lại, nó càng khơi dậy sự tò mò của chị gái: “À, em không cho chị xem, thật khả nghi, có phải em mang theo thứ gì đó không thể cho ai biết đến trường?” Nhìn thấy người chị sắp vồ lấy tôi để lục túi của tôi, tôi không khỏi thở dài, một khi đã rơi vào trường hợp này, cô ấy sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi hiểu ra mọi chuyện. Giống như khi cô ấy tình cờ gặp tôi, để tìm thấy tôi, cô ấy thực sự đi tìm tôi từng lớp một. Vậy thì trước mắt tôi chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất là để cô ấy từ trong túi của mình lục ra thuốc thôi miên và hộp đóng gói của nó, thứ hai là tự mình lấy thuốc thôi miên ra, nhưng để hộp đóng gói trong túi của tôi. Suy nghĩ kỹ một chút, nhìn vẻ bề ngoài của dụng cụ thôi miên này thực sự không nhìn ra được là cái gì. “Được, được, em chỉ cho chị xem.” Nghe được câu nói này, Như Lan lập tức nở nụ cười khi âm mưu được thực hiện. “Nhóc Tuấn em thật tốt... Coi như trừng phạt, chỉ là..." "Này! Em cho chị xem cũng bị trừng phạt?" “Đương nhiên, lúc đầu em dám lừa gạt chị, chỉ phạt nhẹ thôi.” Nói xong, Như Lan thừa dịp gõ đầu tôi một cái. “Để chị suy nghĩ đã, rồi, chị sẽ phạt cậu đi xem đội thể dục của lớp chị thi đấu sau giờ học." Nghe nói là loại hình phạt này, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chị gái này có đôi khi thật sự nghĩ ra một ít hình phạt rất rất kinh khủng. Nhân tiện, Như Lan không chỉ là thành viên của đội rèn luyện thể chất mà còn giữ kỷ lục chạy nước rút nữ của trường. Nói cách khác, tôi không thể thoát khỏi cô ấy.
0 bình luận