Chương 1: Thói quen của tôi

Cùng với tiếng chuông vang vọng khắp sân trường, lớp học ban đầu yên tĩnh lập tức tràn ngập tiếng ồn ào. Kết thúc 45 phút tự học, học sinh nhao nhao đứng dậy thu dọn cặp sách. Những học sinh thân thiết thì trao đổi với nhau về lịch sắp xếp cuối tuần, hoặc cùng nhau ra về, hoặc tạm biệt nhau. Mà tôi chỉ im lặng quan sát hết tất cả điều này. Khi người bạn cùng bàn của tôi rời khỏi lớp cùng một vài người bạn thân, tôi mới bắt đầu đóng nắp hộp bút chì và thu dọn cặp sách của mình. Chờ tôi thu dọn đồ đạc xong và đứng dậy, trong phòng học chỉ còn những học sinh phụ trách quét dọn vệ sinh lớp đang tụ tập tán chuyện với nhau. Khi thấy tôi cũng sắp về, bọn họ cũng nhận ra thời gian cũng không còn sớm, thế là bắt đầu làm cho xong việc của chính mình. Tầm này năm ngoái, tôi ít nhất cũng có một người bạn đồng hành cùng nhau đi học về. Sở dĩ nói là bạn đồng hành, mà không phải bạn bè là bởi vì nhà của chúng tôi gần nhau nên lựa chọn cùng nhau trở về. Mối quan hệ này không bao giờ phát triển thành tình bạn, như một phương bởi vì phải trực nhật mà phải về muộn, một phương khác cũng sẽ không vì vậy mà ở lại trường để đợi. Chúng tôi chỉ là bạn đồng hành cùng nhau đi học về, trừ cái đó ra thì chẳng là cái thá gì của nhau. Nhưng mà mối quan hệ này cũng chấm dứt khi cuộc phân chia lớp ở trường diễn ra. Không còn học chung một lớp, hai chúng tôi cũng không còn liên lạc với nhau nữa. Bởi vậy, tôi phải về nhà một mình mỗi ngày. Về việc phải đi học về một mình, đối với tôi không có gì khác biệt thường ngày mấy. Rốt cuộc thì khi cả hai chúng tôi đi bộ về cùng nhau cũng không nói chuyện nhiều. Cách đây một thời gian, có một bản tên là “Chuyện tình tuổi trẻ của tôi thực sự có vấn đề”, tôi giống như nhân vật chính trong đó, tôi thu mình lại và không có bạn bè, tôi lạnh nhạt thờ ơ với tất cả những gì phát sinh xung quanh. Chính vì thế đôi khi tôi cũng tự nghĩ, nếu một ngày tôi bị xe đâm do cố gắng cứu một con chó, liệu tôi có nhận được sự ưu ái của các cô gái không? Đương nhiên là tôi chỉ nghĩ đùa mà thôi, dù sao tôi cũng sẽ không bao giờ vì người khác mà làm tổn thương bản thân mình, bất kể là về thể xác hay tinh thần, có lẽ đây là điểm khác biệt cơ bản giữa tôi và các nhân vật trong truyện, cũng là lý do tại sao tôi sẽ không bao giờ có được thứ gọi là câu chuyện tình yêu tuổi trẻ. Nói tóm lại, tôi trở về ngôi nhà không có ai ở đó một mình. Đúng vậy, không có ai ở nhà và cũng không bao giờ có người ngồi ngóng trông tôi đi học về. Nếu có một nhà tâm lý học ở đây, ông ấy sẽ nói rằng cái chết sớm của bố mẹ tôi là nguyên nhân khiến tôi như vậy. Nhưng liệu nó là nguyên nhân thực sự sao? Tôi cũng không rõ ràng, nhưng tôi cảm thấy như mình được sinh ra tính cách đã như thế này. Bất quá tôi cũng sẽ không đổ lỗi cho bất cứ ai về tình hình hiện tại, một mặt, suy cho cùng thì cảm giác cô đơn này cũng chẳng có gì là không tốt. Mặt khác, tôi cũng có thế giới nhỏ bé của riêng mình, nên việc ở một mình thì sẽ không có ai làm phiền tôi. Như thường lệ, việc làm đầu tiên khi tôi đi học về đến nhà là bật máy tính. Cũng có thể coi đây là lợi thế của việc không có cha mẹ, tôi có thể đặt phím tắt của trang web đó trên màn hình một cách hoành tráng, thuận tiện hơn cho tôi khi trực tiếp bước vào thế giới của chính mình. Ừm, thế giới của tôi, theo ý nghĩ của tôi thì thật sự rất xinh đẹp, mặc dù thực chất thế giới này không đẹp lắm. Cụ thể thì đó là các trang web khiêu dâm. Nếu một học sinh cấp ba mà bị bố mẹ phát hiện ra rằng điều đầu tiên cậu ta làm khi trở về nhà mỗi ngày là mở một trang web khiêu dâm, chắc chắn cậu ta sẽ rất thảm. Mà nếu tiến thêm một bước nữa, người ta phát hiện ra cậu học sinh cấp ba này không chỉ đọc sách mà còn sáng tạo ra một phần văn chương không đứng đắn, tôi thật không biết kết cục của cậu ấy sẽ như thế nào. May mắn thay, tôi không cần phải lo lắng về điều này, vì vậy tôi có thể yên tâm và mạnh dạn đăng bài của mình và duyệt bình luận của người khác về tôi một cách cởi mở. Cũng giống như trước đây, cuốn tiểu thuyết này của tôi không thu hút quá nhiều lượt đọc và bình luận. Tôi nghĩ điều này là do chủ đề của tôi không quá thích hợp. Thôi miên, đây là lĩnh vực mà tôi đã bị ám ảnh sâu sắc kể từ lần đầu tiên tiếp xúc với nó, không cách nào kiềm chế được. Khi tôi đọc hầu hết các tiểu thuyết khiêu dâm về thôi miên trên Internet, cũng không thể tìm thấy tiểu thuyết nào đủ hay hơn, từ đó tôi chợt nảy ra ý tưởng viết một bài báo về thôi miên.
0 bình luận