Chương 3

Phương Di có ý trung nhân là Lưu Nhất Chu cũng đang bị bắt nên Tiểu Bảo đã ra điều kiện là nếu gã cứu được Lưu sư huynh cho nàng thì sau này Phương Di phải làm vợ gã. Lúc đầu gã không ngớt trêu ghẹo hai nàng nhưng cũng giúp đỡ hai người đủ mọi cách lúc Phương Di bị thương. Nhiều lần Phương Di bị gã bỡn cợt tức đến uất người. May mà gã còn nhỏ tuổi, lại thêm nàng nghe bọn thị vệ xưng hô biết gã là một tên thái giám bất quá chỉ ăn nói càn rỡ ngoài miệng chứ không thể có hành vi phi lễ một cách chân chính nên nàng cũng không đến nỗi sợ hãi. Lúc này Phương Di lại nguýt Tiểu Bảo trách móc: – Chia tay đã bấy lâu, bây giờ gặp mặt vẫn chứng nào tật ấy, ăn nói toàn chuyện bài bậy, chẳng đứng đắn chút nào. Nàng liền bảo bọn hán tử thu xếp lên đường. Bọn hán tử bị điểm huyệt không nhúc nhích được. Song Nhi liền giải khai huyệt đạo cho chúng. Vi Tiểu Bảo cười nói: – Nếu ta biết tỷ tỷ mời đi uống rượu thì đã hận mình không kịp mọc hai cánh để mà bay tới nơi. Phương Di nguýt gã nói: – Ngươi quên ta rồi dĩ nhiên là không nghĩ đến ta mời ngươi. Vi Tiểu Bảo trong lòng vui sướng đáp: – Tiểu đệ quên tỷ tỷ thế nào được? Có lệnh tỷ tỷ gọi thì đừng nói là đi uống rượu mà là đi ăn phân ngựa, uống thuốc độc, tiểu đệ cũng lật đật đi ngay, không chần chờ một khắc nào. Phương Di nhìn gã bằng cặp mắt trong sáng hỏi: – Ngươi nói dễ nghe quá! Ta mời ngươi đến chân trời góc biển uống thuốc độc thì sao? Tiểu Bảo thấy vẻ nàng tựa như cười mà không phải là cười, làm gã thấy lâng lâng mừng rỡ trong lòng. Hồi ở trong cung tuy cùng một phòng, nhưng có Mộc Kiếm Bình Phương Di còn giữ giá lầm lì Ít nói. Bây giờ sóng vai lỏng buông tay khấu nàng cười nói tự nhiên ra chiều vui vẻ. Bọn hán tử cũng biết điều, thấy chàng và nàng ra vẻ thân mật, liền đi sau một quãng xa. Vi Tiểu Bảo mối tình chớm nở. Lúc ở Hoàng cung gã kêu Phương Di bằng “vợ” thì trong mười phần có sáu phần là nói đùa, ba phần là khinh bạc, chỉ có một phần là phảng phất chút tình nam nữ. Sáu tháng xa cách gã trải qua biết bao sóng gió kỳ ngộ, gã vừa trưởng thành vừa tự tin lên nhiều. Lần này trùng hội, gã thấy Phương Di lúc hờn mát, lúc nỉ non tình tự, lúc cười ruồi càng thêm mặn mà thì không khỏi động tình. Gã thấy nàng cưỡi ngựa đã nửa ngày, hai má đỏ hồng coi càng xinh đẹp khả ái, bất giác gã ngẩn người ra nhìn. Phương Di mỉm cười hỏi: – Ngươi làm gì mà ngẩn người ra vậy? Vi Tiểu Bảo ấp úng đáp: – Hảo tỷ tỷ… tỷ tỷ thật là xinh đẹp… tiểu đệ muốn tiểu đệ muốn… Phương Di hỏi: – Ngươi muốn sao? Tiểu Bảo đáp: – Tiểu đệ nếu quả được làm chồng tỷ tỷ thì sung sướng quá. Phương Di nguýt gã một cái rồi xụ mặt quay đi nơi khác. Tiểu Bảo hốt hoảng hỏi: – Hảo tỷ tỷ… tỷ tỷ nổi nóng rồi ư? Phương Di nói: – Dĩ nhiên là ta bực mình, bực đến cả một trăm hai mươi cái mình. Vi Tiểu Bảo cãi: – Cái đó sao lại không đứng đắn? Tiểu đệ nói với cả tấm lòng thành thực. Phương Di nói: – Khi ở trong cung ta đã thề nguyền phụ thị với ngươi thì còn có chuyện chân giả nữa? Ngươi nói câu này tức là muốn thay lòng đổi dạ. Vi Tiểu Bảo mừng quá. Nếu hai người không ngồi trên lưng ngựa thì lập tức gã đã ôm chầm lấy Phương Di để hôn vào cặp má đỏ như trái hồng quân chín mọng. Bất giác gã vươn tay mặt ra nắm lấy tay trái nàng nói: – Khi nào tiểu đệ còn lòng một dạ hai với tỷ tỷ? Cả ngàn năm cả vạn năm tiểu đệ cũng không thay lòng đổi dạ. Phương Di đáp: – Câu này đệ đệ nói láo rồi. Con người làm gì sống được hàng ngàn hàng vạn năm, trừ phi ngươi là… con… rùa…
0 bình luận