Cổ Trang: Truyền Kỳ Võ Hiệp
Kabuto
Chương 3
Thiên Phong ngớ người, lầm bầm chửi cái hệ thống sao giúp rồi không giúp hết. Thiệt tình! Trong lúc hắn hoang tưởng thì ngoài xa, một cô nương chừng 17, 18 tuổi đang chạy về phía hắn, hai bán cầu tuyết thì phập phồng lên xuống theo bước chạy của nàng làm khung cảnh thêm kiều diễm.
– Thiếu gia! Thiếu gia, em tìm thấy ngài rồi, về thôi Thiếu gia!
Giọng nói ngọt lịm làm Thiên Phong ù tai đi, đôi mắt cứ dán chặt vào gương mặt mĩ lệ của nàng. Trong lúc hắn ảo tưởng thì cô nàng đã kéo hắn đi khỏi khu rừng.
Ra khỏi khu rừng, đập vào mắt Thiên Phong là cảnh phố phường tấp nập theo kiểu cổ trang Trung Hoa nên hắn càng khẳng định mình xuyên việt vào nơi chốn võ lâm rồi. Cảnh mua bán tấp nập, những bộ y phục Trung Hoa cổ tinh xảo đẹp mắt, những tiếng rao hàng mời gọi trong thật vui tươi và sinh động. Đang mãi mê ngắm nhìn khung cảnh thì bên tai Thiên Phong truyền đến giọng nói ngọt ngào:
– Thiếu gia! Ngài sao vậy? Thấy không khỏe chỗ nào sao ạ! ? Thôi đúng rồi Thiếu gia chắc là đói bụng lắm rồi đúng không? Chúng ta về nhanh lên để Tiểu Yên làm cơm cho Thiếu gia nha!
Thiên Phong mới quay mặt nhìn vào hướng vừa phát ra âm thanh mê người kia. Đột nhiên hàng loạt thông tin đưa vào đầu của Thiên Phong.
* Tên: Tiểu Yên(18 tuổi)
* HP: 80/80.
* MP: 50/50.
* Kĩ năng: Không có.
* Kĩ năng đặc biệt: Không có.
*Chú thích: Là nha hoàn riêng của Lâm Thiên Phong, từ nhỏ đã bị bán vào nhà của Lâm Gia làm tì nữ phục vụ riêng cho tên phế vật Tam công tử nhà họ Lâm. Càng lớn nhan sắc càng xinh đẹp nên thường bị Đại công tử và Nhị công tử trêu ghẹo. Một lòng trung thành, tận tâm với Lâm Thiên Phong.
– Hóa ra là vậy… Thiên Phong biết được thân phận của Tiểu Yên càng lấy làm thương cảm và càng hận hơn cái gia tộc của “mình”.
Đang thầm rủa chửi thì trước mặt hai người là ba tên thanh niên, nhìn vẻ ngoài thôi cũng không thể cho là người tốt được rồi. Một tên thì tóc tai bù xù, với hàm răng hô kinh điển tin chắc hắn có thể kiếm rất nhiều tiền bằng việc nạo dừa. Tên thứ hai thì mập ú, thân hình như đại hùng chỉ tiếc là trên mặt có một vết sẹo to tướng. Tên còn lại ưa nhìn hơn, nhưng cũng chỉ ưa nhìn hơn một ít, trai tráng ốm nhom như quẻ củi, đôi mắt thì ánh lên vẻ hèn mọn cùng dâm tà và ánh mắt đó đang nhìn chầm chầm Tiểu Yên.
Lâm Thiên Phong cũng đã bắt đầu nhận ra ba ánh mắt như sói đói của ba tên kia, hắn biết mình cũng chỉ mới hồi phục kinh mạch được một chút nên không muốn gây sự tránh phiền phức. Nhưng… nào có dễ vậy. Thiên Phong cầm cổ tay của Tiểu Yên lôi đi nhanh qua ba tên phiền phức này, hắn cố để không cho Tiểu Yên nha hoàn của mình đụng chạm vào ba gã này. Đột nhiên một thân hình to lớn chắc trước mặt hai người, sau đó một giọng nói òm òm cất lên làm toàn bộ mọi người xung quanh không dám đứng nhìn:
– Để cô nương đây lại hầu rượu bọn ta rồi ngươi đi đâu thì đi.
Sau đó tên răng hô vào phụ hoa thêm:
– Phải đó! Ngươi mau để cô nương xinh đẹp này lại… bằng không… ngươi chuẩn bị di ngôn đi haha!
0 bình luận