Chương 3

-Cám ơn ngươi! Hiện tại ta dốc sức cầm chân chúng...kỵ sĩ tôn kính! Xin hãy rời đi khỏi nơi này! Đừng luyến tiếc ta! Có thể đồng hành cùng ngài trong cuộc chiến chống lại ma vật là vinh hạnh của ta! Ta nắm lấy tay nàng -Chúng ta hãy cùng nhau chạy! Nàng lắc đầu -Bọn chúng quá mạnh! Chúng ta không thể! Ta choàng tay ôm lấy nàng! Bất ngờ hôn lên môi nàng -Vậy thì...chúng ta hãy cùng nhau chết! Ta sẽ không bỏ rơi ngươi! Hai má nàng ửng hồng. Sờ sờ lên khuôn mặt của ta... Một dòng nước mắt nàng chảy ra -Giá như có thể nhìn thấy ngươi... ...dù chỉ một lần...! Gào! Bọn ma lang này vốn không thích xem phim ngôn tình, vừa rồi ngây ngốc nhìn chúng ta bán cơm chó thì điên cuồng gào lớn mà lao lên Trải qua một trường đại chiến Ta và nàng lưng dựa vào nhau, toàn thân đầy thương tích Xung quanh những con ma lang một lần nữa tiếp tục từ từ tiếp cận -Kỵ sĩ tôn kính! Nếu có thể sống sót thì thật là tốt! Giọng của nàng tràn đầy bi thương Nàng còn quá trẻ, hơn nữa... Nàng chưa bao giờ khát khao được sống như lúc này -Nàng vẫn cho rằng chúng ta không thể sống sót à? Ta trấn an nàng! Con mẹ nó! Vừa hỏi nàng xong thì ta lại ho sặc sụa! Máu phun ra miệng thành vòi! Trấn an kiểu này thật khiến cho người ta càng thêm khiếp sợ và tuyệt vọng! -Có thể sao? Nàng tuyệt vọng thật rồi! Nàng dựa vào lưng của ta...hơi ấm cuối cùng mà nàng có thể cảm nhận được trước khi từ biệt cuộc đời này mãi mãi... - Đừng có tuyệt vọng như vậy! Nếu như chúng ta có thể sống sót thì sao? Nếu như có thể sống sót...! Ta muốn ... nàng sẽ là của ta! Nàng ôm lấy ta, lắc đầu -Không phải chờ đến lúc đó... Hiện tại...ta đã là của chàng! Trong giây phút cuối cùng này...trong giây phút đáng sợ này...nàng vậy mà lại cảm nhận được hạnh phúc! Bàn tay nàng nắm lấy ta, một chiếc nhẫn được đút vào ngón tay ta -Đây là nhẫn của điện chủ thích khách điện, ta là Thải Nhi, từ nay về sau...ta đã là người của chàng...mãi mãi! Ta giơ tay lên Chiếc nhẫn trong tay tỏa ra ánh sáng óng ánh Hình ảnh những con ma lang đang tăng tốc độ điên cuồng lao tới Trên tay ta...vẫn còn một chiếc nhẫn khác vào lúc này nó óng ánh và tỏa ra kim quang chói lóa hơn rất nhiều -Chủ nhân tôn kính! Ngài quên ta rồi sao? Báu vật thần cấp Nhẫn Thần Không Gian luôn luôn sát cánh cùng ngài??? Tiếng của những con ma lang gào thét bay đến Thanh kiếm gỗ của ta rời tay mà rơi xuống đất ... Cùng lúc đó thi thể của con ma lang gục xuống. Ôm lấy vết chém ở trên cổ. Giãy dụa... Ánh mắt nó trợn trừng, từ biệt cuộc đời này mãi mãi rồi tan biến thành một làn khói đen Trên tay ta lúc này đã cầm một thanh kiếm tỏa ánh sáng quang minh Quang minh phi kiếm của thế giới thứ ba phàm nhân tu tiên. Vật phẩm tiên kiếm bình thường, có thêm thuộc tính quang hệ vô cùng thích hợp khắc chế sinh vật bóng tối. Bình thường vất bừa một đám vũ khí xịn ở trong nhẫn thần không gian Thế mà vừa rồi, con mẹ nó, cầm kiếm gỗ đánh nhau như đúng rồi...! ... Đừng quên ta vẫn dùng kiếm gỗ đánh với một đám ma vật đông hơn mới thua kèo, thay bằng kiếm xịn cái khác bọt hẳn, quơ nhẹ một cái đã có thằng vong mạng! Hợp lý cứ gọi là thôi rồi! Bọn ma lang thấy đồng đội đột ngột chết thì tức giận gầm lên điên cuồng lao tới trả thù Kết quả ta đánh như bình thường... chẳng mấy chốc xong bọn này chết cả... Bởi vậy mới nói, nếu như một thằng nhóc cầm kiếm gỗ mà chúng mày hội đồng mãi không giết được, cái lúc mà nó lên đồ rồi thì chớ có dại dột mà lao vào...! Đúng là ma lang óc chó! Chết hết không oan! Thải Nhi cảm nhận được khí tức ma vật hoàn toàn phai nhạt thì vui mừng đến run rẩy -Kỵ sĩ tôn kính! Ngài...ngài vừa rồi vì sao lại trở nên lợi hại như vậy! Trong phút chốc đã hạ gục được tất cả ma vật rồi?
0 bình luận