Chương 2

Không hiểu sao đầu ngón tay của cô nắm chặt lấy vạt áo đồng phục học sinh có chút mềm mại, Tô Dã bình tĩnh vén quần áo của mình lên, lộ cả áo ba lỗ mặc bên trong. Ở giữa một khe áo hơi mở rộng, bên trong đó có cất giấu bộ ngực không rõ hình dáng. Khi tay của anh rể vươn về phía ngực của cô, Tô Thiến với sắc mặt ửng hồng lắc mông từ trong phòng Tô Đào đi ra, cô ấy nhíu mày, ánh mắt chán ghét giống như trước kia khi cô ấy nhìn thấy cô: "Tô Dã, em lại làm phiền anh rể của em nữa rồi à?” Tô Dã cúi đầu, thật ra cô đã quen rồi, dù sao ở trong nhà này cô so với Hướng Thiên Thụy còn giống người lạ hơn. Nói xong, Tô Thiến quay đầu chuyển hướng về Hướng Thiên Thụy, giọng điệu quở trách giống như trước khi kết hôn lại, cao cao tại thượng nói: "Còn anh nữa, mỗi ngày không có việc gì quan trọng để làm sao?!" Câu nói này, Tô Dã đã thường xuyên nghe Tô Thiến nói với anh rể Hướng Thiên Thụy như vậy bất kể đang ở trong tình huống gì. Nhưng đối với tất cả những gì Tô Thiến làm, Hướng Thiên Thụy đều chấp nhận toàn bộ, anh chưa từng tức giận với Tô Thiến. Thậm chí sau khi Tô Thiến thi đậu công chức, cảm thấy Hướng Thiên Thụy chỉ làm nghề buôn bán không hề xứng với mình, lén phá bỏ đứa con mới bốn tháng tuổi của bọn họ rồi ly hôn với anh. Sau khi ly hôn cô ấy muốn trèo cành cao nhưng không trèo lên được, lại tới tìm anh để bàn chuyện kết hôn lại, anh cũng mặc kệ cô ấy muốn làm gì cũng được, giống như là một người không có tôn nghiêm. Nhưng những thứ này đều không nên là chuyện mà Tô Dã có thể quan tâm. Cô học tập không tốt cho nên cha mẹ rất chướng mắt cô, tính cách của cô nhu nhược càng bị chị gái em trai thấy ghét hơn, cho nên từ trước đến nay cô không có quyền lên tiếng. Bàn tay duỗi ra cuối cùng cũng đặt lên ngực Tô Dã, cơ thể gầy gò của cô run lên, bộ ngực mềm mại non mịn được anh nắm trong tay cũng run lên. Xúc cảm tuyệt vời khiến lòng người ngứa ngáy. “Không sao, công ty nhỏ cũng không bận." Hướng Thiên Thụy cũng dịu dàng giải thích như thường ngày, nắm đấm của Tô Thiến giống như đánh vào bông gòn mềm mại, tốn công vô ích. “Tùy anh thôi, tôi đi làm đây!”
0 bình luận