Chương 2

Nam nhân trào phúng cười nhạo, “Cậu có bệnh? Tôi bằng cái gì nghe cậu...... Đây là, cái gì?” Ánh mắt của y bị hấp dẫn bởi viên đá đỏ, và dần mất đi sự tỉnh tái. Trong vòng mười giây, từ trạng thái phẫn nộ, y chuyển sang trạng thái bình tĩnh. Tuấn Kiệt ngơ ngác đứng ở đó như một bức tượng gỗ mất đi linh hồn. “"Thế nhưng nó thực sự có tác dụng." Thành Nam không thể tin nổi và lẩm bẩm. Anh ta chưa từng nghĩ rằng viên đá kỳ quái này có thể có tác dụng to lớn như vậy. Với một động tác nhỏ, Tuấn Kiệt dường như đã mất ý thức. Trong mắt Thành Nam lóe lên hung ác. Trong tâm trí hắn xuất hiện hình ảnh nam nhân xinh đẹp, thu hút, với mái tóc vàng tỏa sáng như mặt trời, miệng nhỏ hôn qua hàng nghìn phụ nữ, cũng nói ra những lời quan tâm tới hắn... Nhưng tại sao? Bất quá là bày tỏ tình cảm với y, hắn liền trở nên ghê tởm trong mắt y như vậy sao?! Liệu mọi sự tốt lành của y hàng ngày có phải chỉ là giả vờ không? Nên khi y biết mình là người đồng tính, y liền không thèm giả bộ nữa? Tuấn Kiệt, là cậu vô tình trước, là cậu ép tôi. Hắn mặt không có biểu tình mà mở miệng, và ra mệnh lệnh thôi miên đối với Tuấn Kiệt: "Tuấn Kiệt, nhìn vào tảng đá này, hãy thả lỏng." "Thả lỏng..." Tuấn Kiệt nhìn cục đá một cách vô thần, lặp lại những gì hắn vừa nói. "Đúng vậy, hiện tại cậu đã hoàn toàn thả lỏng. Đây là đồ vật mà cậu thích nhất, hãy nhìn nó." "Vật tôi thích nhất, vật tôi thích nhất..." Tuấn Kiệt lặp lại một cách vô thức. Nhìn thấy đôi mắt của nam nhân hoàn toàn bị hấp dẫn, Thành Nam nhẹ nhõm thở phào, lau mồ hôi trên trán, hắn bắt đầu cấy sự thôi miên vào tâm trí nam nhân: "Bây giờ, phải nhớ kỹ mọi thứ mà tôi nói với cậu." "Cậu cảm thấy vô cùng chán ghét gay, và mỗi khi nhìn thấy bất kể nam nhân nào cậu cũng sẽ cảm thấy kinh tởm." "Nhưng cậu rất thích dương vật của tôi. Mỗi khi nhìn thấy nó, người cậu sẽ muốn bú liếm nó và cả người cậu ngứa ngáy." "Mỗi ngày, cậu đều mong muốn, cầu xin tôi để được tôi cho ăn dương vật. Tôi thấy cậu khóc lóc cầu xin cũng đành chiều theo mà đáp ứng rồi." "Mặc dù có bạn gái, nhưng cậu vẫn muốn ăn dương vật, bởi vì cậu trời sinh là một dâm phụ không thể rời xa dương vật của tôi" "Không chỉ là dương vật, mỗi khi nhìn thấy bất kỳ chỗ nào trên cơ thể tôi, lỗ đít của cậu sẽ ngứa muốn tôi đâm vào." “Cậu biết đây là không đúng, nhưng là cậu quá thèm, thường trộm cương cứng.” “Cậu thường xuyên trộm lấy quần lót của tôi trong lúc tôi tắm rửa để lén tự an ủi, sau đó cắm nó vào lỗ đít của chính mình. Khi ngửi được mùi vị của tôi, cậu sẽ cao trào bằng lỗ đít." Đưa vào nhiều thường thức như vậy, Thành Nam cảm thấy cũng ổn rồi. Thôi miên cần phải tiến triển từ từ, nếu không sẽ dễ bị phản tác dụng. Đó là lời khuyên mà chủ tiệm đã nói với hắn. Hắn đã tính toán trước để khiến Tuấn Kiệt "thích ứng", chờ khi y hoàn toàn trở thành một dâm phụ không thể tách rời dương vật của hắn, hắn sẽ tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch. Ngày hôm sau, Tuấn Kiệt tỉnh dậy trên giường với cảm giác đầu đau nhức, như là bị cả một vật nặng đập xuống. Nam nhân vuốt nhẹ cái ót, đứng dậy từ giường. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời soi sáng ký túc xá sạch sẽ, mọi thứ đều giống thường ngày. Khi y rửa mặt, trong phòng WC có âm thanh tiểu tiện của nam nhân khác truyền đến, "Ùng ục ùng ục ùng ục" như một thác nước mạnh mẽ không ngừng trút xuống. Tuấn Kiệt không kiểm soát được cơ thể và hướng về phía âm thanh đó, y mở cửa WC và phát hiện Thành Nam - người bạn cùng phòng của y, là người tốt sau khi biết y có đam mê thích uống tinh thì thậm chí còn vô tư phụng hiến ra nùng tinh của bản thân.
0 bình luận