Chương 1

Thành Nam có hai cái bí mật: Thứ nhất, hắn là đồng tính luyến ái. Thứ hai, hắn yêu thầm bạn cùng phòng của hắn - Tuấn Kiệt . Tuấn Kiệt là nam thần đại học H, mẹ là người Anh, cho nên gương mặt thiên hướng về phương Tây, ngũ quan xuất sắc cùng mái tóc vàng nhạt, cái này làm cho cả người y có một loại hấp dẫn kỳ lạ. Tính cách của anh ấy thực sự tốt. Theo lời Thành Nam, những người như y trên thế giới này không nhiều - những người sẽ không cô lập hắn. Tuấn Kiệt đối với tình cảm hoàn toàn tùy ý, nghe nói từ tiểu học đã có bạn gái, và cho đến bây giờ, có lẽ đã có hơn một trăm mối quan hệ. Tuấn Kiệt có bạn gái đa dạng đủ kiểu dáng, có cô là người xinh đẹp nhất trong lớp, khối, và trường, có cô là đội trưởng đội cổ động viên và đội trưởng đội bóng đá. Nhiều đếm không xuể! Dựa vào gia thế và vẻ ngoài của y, người muốn yêu đương với y có thể xếp hàng xuyên Đại Tây Dương. Chính là trong khi y đang hẹn hò với bạn gái xinh đẹp nhất khối, Thành Nam không kìm được mà bày tỏ tình cảm. Kết quả, hắn bị chán ghét và từ chối tình cảm. Người thường ngày đều mang vẻ một tiểu vương tử kia khi nghe được lời bày tỏ của hắn liền tỏ ra phẫn nộ đến mức muốn nhổ ra. Mặc dù đã biết rõ y không thích đồng tính, tại sao lại ngốc nghếch đi thiêu thân như thế? Có thể là bởi vì, cảm thấy chính mình không giống kẻ khác đi. Thứ gì xinh đẹp đa phần là có độc, khi mê muội bạn xong, nó cũng có thể kéo bạn vào vực sâu. Sau khi bị từ chối, Thành Nam thất hồn lọc phách bước vào một cửa hàng kỳ quái ở cuối phố. Nơi này trang trí đầy quỷ dị với bức tranh trên trần nhà có hình quạ đen và bộ xương khô, vách tường khô héo như cây già nghìn năm, vô cùng tàn tệ. Cũng không rõ vì sao, Thành Nam như bị vận mệnh dẫn dắt đến đây. Ở đây, một viên đá màu đỏ sậm thu hút ánh nhìn của hắn. Khi nhìn chăm chú, nó giống như một con mắt tà ác, dụ dỗ hắn tiến sâu vào, tới gần hơn nữa... Trong bóng tối, lão nhân đánh thức Thành Nam và nói: "Đây là ma thạch thôi miên, đừng nhìn vào nó, nếu không sẽ bị thôi miên." "Thôi miên?" Thành Nam như tỉnh lại từ giấc mộng, ánh sáng mắt hoảng sợ hướng về phía tảng đá. Theo dõi sự di chuyển của nó, hắn hỏi: "Lão bản, thứ này bán sao?" Lão nhân liếc mắt một cái và nhàn nhạt nói: "Ở đây, ta không bán đồ vật, chỉ dành cho những người có duyên." “Không bán à.....” Thành Nam thất vọng mà thở dài một tiếng, nhưng lại nghe lão bản nói: “Bất quá hôm nay người có duyên tìm được nó rồi, nếu muốn thì cậu đem đi đi.” “Thật vậy chăng? Cảm ơn lão bản!” Thành Nam vui mừng quá đỗi, hiện tại hắn cần vật này. Hắn nâng lên tảng đá kia, cảm thấy nó đáng yêu cực kỳ, tuy rằng chính hắn không tin quỷ thần, nhưng thứ này giống như thật sự có một cỗ ma lực. Mặc kệ như thế nào, hắn muốn thử một lần. Lão bản giảng giải phương pháp sử dụng cho hắn. Thành Nam đem ma thạch bỏ vào trong túi, bước nhanh về ký túc xá. Khi vừa bước vào cửa, Thành Nam phát hiện một chiếc túi đựng đồ hàng hiệu đặt sàn nhà, bên trong đầy quần áo và đồ dùng lung tung, dường như chủ nhân của nó đang trong tình trạng khẩn cấp. "Cậu có muốn dọn đi sao?" Thành Nam nói với vẻ cứng đờ. Tuấn Kiệt, đang sắp xếp đồ, cười lạnh và đứng dậy, chán ghét nói: "Đúng vậy, bằng không tôi phải sống chung dưới một mái nhà với kẻ đồng tính sao? Điều đó thật ghê tởm." Tuấn Kiệt vòng qua Thành Nam đi lấy đồ vật, còn cố tình cách khá xa hắn như sợ đụng tới, “Thật là xúi quẩy, gặp phải cái đồng tính luyến ái, loại người như cậu nên trốn chui rúc trong nhà của chính mình đi!” Thành Nam nắm chặt nắm tay, cố nén tức giận, nói: “Cậu có thể chờ một chút không, nghe tôi nói một câu.”
0 bình luận