Chương 3

“Ừm… vậy cho tôi mượn 20 tệ.” Nói xong, bạn cùng bàn duỗi bàn tay nhỏ bé của mình ra. "A?" Trần Ngọc có chút không hiểu, vì sao đột nhiên vay tiền? Hai người hình như mới chỉ gặp hôm nay… đâu phải rất quen thuộc?” Khóe môi của người bạn cùng bàn hơi nhếch lên, “Tôi không có tiền, buổi trưa không ăn thì tôi sẽ chết đói. Ngọc Ngọc chắc chắn sẽ không nhẫn tâm để người khác chết đói phải không? Cho tôi mượn hai mươi tệ đi.” "Ừm... được rồi." Thấy đối phương gọi cô là Ngọc Ngọc thay vì Ngọc ngực bự thì cô sẽ cho vay. Trần Ngọc lấy ví ra, cầm hai mươi tệ đặt vào tay cô bạn cùng bàn. “Cám ơn!” Bạn cùng bàn nói rồi đứng dậy xách balo giống như muốn ra về. "Cô đi đâu vậy? Không phải còn có tiết học sao?" Trần Ngọc bối rối hỏi. Bạn cùng bàn mỉm cười với cô rồi nói: "Học sinh ngoan, cố gắng học đi nhé. Tôi đi chơi game.” Vậy hóa ra cô ấy vay tiền để đi chơi game à? Trần Ngọc có chút tức giận, người bạn cùng bàn của cô là một kẻ nói dối trắng trợn, hơn nữa còn là một học sinh hư, ngủ gật trong lớp giờ còn trốn học đi chơi game! Cô lén lút cầm cuốn sách của bạn cùng bàn, cô nhanh chóng nhìn thấy một cái tên với nét chữ nguệch ngoạc: Hồng Lan. Đồ ăn ở căng tin trường mới cũng rất ổn, Trần Ngọc gọi một tô cơm sốt gà, ăn rất ngon miệng. Trở lại phòng học cô vô tình bắt gặp ánh mắt của Hồng Lan đang ngậm kẹo mút trong miệng đi tới. Triệu Hiểu Hi hơi gầy, có lẽ hơi giống suy dinh dưỡng? Nhưng làn da của cô ấy rất trắng, khuôn mặt trẻ thơ trắng trẻo và đôi chân gầy cũng rất trắng mịn. "Ngọc... ngực lớn!" Hồng Lan không chút kiêng dè gọi cô, thu hút rất nhiều người chú ý. "Cô..." Trần Ngọc vốn muốn bảo đối phương câm miệng, nhưng bởi vì bạn cùng bạn có hơi xinh đẹp nên cô bỏ qua cho. Hồng Lan hoàn toàn không biết Trần Ngọc đang nghĩ gì về cô, cô ngồi xuống ghế, dang rộng đôi chân xinh đẹp ra hai bên. Đưa cây kẹo mút đã ăn tới trước mặt Trần Ngọc, "Ngọc Ngọc, cô ăn đi!" Trần Ngọc vội vàng né tránh, "Không, cảm ơn..." “À… Bài tập này sẽ phải nộp, cô giúp tôi làm nó được không?" Hồng Lan nói, rồi lấy ra một tờ giấy tiếng Anh từ ngăn kéo. Hóa ra là muốn cô làm giúp bài tập! Trần Ngọc sửng sốt, người bạn cùng bàn này sao có thể mặt dày như vậy? Cô ấy vừa quay lại, và đã bắt đầu muốn cô làm việc.
0 bình luận