Chương 1

Trần Ngọc từ nhỏ đã ở với mẹ, bố cô bỏ nhà theo tiểu tam để lại mẹ con hai người tự sinh tự diệt. Từ nhỏ Trần Ngọc đã hiểu chuyện, lúc nào cũng cố gắng học tập để có thể thoát khỏi cái nghèo giúp mẹ có cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng đến năm cô 18 tuổi, do mẹ cô phải chuyển công tác đến thành phố khác nên cô đã chuyển trường đến cao trung thành phố Nam Hải. Hôm nay, cô chuyển tới trường mới. Bởi vì cuối cấp cho nên tình hình của cô khá đặc biệt, có rất nhiều người tò mò học sinh chuyển trường trông như thế nào, dù sao lớp của cô cũng là lớp trọng điểm của trường. Theo giáo viên đi tới lớp, cô vừa đi vào đã thu hút ánh mắt của những bạn trong lớp. Cô đứng trên bục giảng giới thiệu về mình, giáo viên chủ nhiệm cũng nói một vài lời về cô cho các bạn trong lớp sau đó để cô ngồi vào vị trí trống hàng thứ ba ở dãy giữa từ dưới lên trên. Trần Ngọc bình tĩnh đi xuống dưới, đi thằng tới chỗ ngồi của mình, bên cạnh chỗ của cô là vị trí của một nữ sinh, lúc này đối phương đang nằm ngủ trên bàn. Cô lặng lẽ ôm balo trong tay đi tới, cẩn thận ngồi xuống vị trí của mình, sợ đánh thức bạn cùng bàn. Có lẽ vì tò mò bạn cùng bàn của mình trông như thế nào, cô đã lén lút liếc nhìn người bạn cùng bàn của mình. Cô ấy có mái tóc đen dài thẳng và dáng người mảnh khảnh. Mặc dù cô ấy cũng chỉ mặc đồng phục váy như những người bạn khác trong lớp, nhưng cô lại đặc biệt chú ý tới cặp chân dài thon thả của bạn cùng bàn, Nó thật sự rất đẹp, khiến cô rất muốn sờ thử. Trần Ngọc thầm lắc đầu rồi nhìn sang chỗ khác, đem sách vở đặt lên bàn đợi giáo viên vào lớp. "Cô là ai?" Khi chuông reo, bạn cùng bàn của cô cũng tỉnh dậy, nhưng khi nhìn thấy một người xa lạ ngồi kế bên thì lập tức dùng đôi chân dài trắng nõn của mình đá nhẹ Trần Ngọc, chất vấn. Trần Ngọc đang xem sách bỗng nhiên cảm nhận chân bị đá đồng thời giọng nói vang lên trong tai, cô quay đầu sang nhìn, lập tức trông thấy một khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt trong veo, đôi môi mềm mại. Bạn cùng bàn của cô thật đẹp! Tim Trần Ngọc đập thình thịch, cô ấy hít một hơi để bình tĩnh lại đồng thời mỉm cười, trả lời: "Tôi gọi Trần Ngọc. Là học sinh chuyển trường, rất vui được ngồi cùng bạn.” Giới thiệu mình xong, cô hỏi ngược lại: “Còn cô thì sao?”
0 bình luận