Chương 2

Hoàng Dung giật mình tỉnh dậy, phát hiện hạ thể nàng dâm dịch chảy đầy, song nhũ sưng lên đau đớn. Nghĩ đến đây Hoàng Dung mặt đỏ bừng, nàng vô thức đưa ngọc thủ lên sờ mó song nhũ đang trương lên như muốn từ trong áo lót nhảy ra ngoài. Ngọc thủ còn lại nàng luồn vào trong váy mân mê bên ngoài âm hộ, dùng ngón trỏ tiến nhập vào bên trong âm huyệt. Hoàng Dung miệng hồng nhỏ nhắn không ngừng hô hấp, cổ ngửa nhẹ ra sau, ngọc diện mê mang, răng ngọc cắn lại, mắt phượng nhắm chặt, một chiếc đùi đẹp giương cao, mép váy theo bắp đùi nâng lên từ từ rơi xuống eo. Vừa hay Tiểu Vũ đi ngang qua, lúc này đang nấp sau một tảng đá lớn chiêm ngưỡng cảnh tượng dâm đãng của sư mẫu. Quái Thạch Lâm vốn là cấm địa của Đào Hoa đảo, trừ Quách Tĩnh phu phụ ngoài ra không có ai được quyền tiến vào. Ban đêm Tiểu Vũ thường trở về đất thâu hương, hôm nay khi đang trở về phòng, phát hiện sư mẫu Hoàng Dung đang tư xuân, Tiểu Vũ trong lòng nghĩ - Sư mẫu là một người rất cô độc, hoài thai đã nửa năm không cùng nam nhân ân ái, hơn nữa sư phụ lại là một vũ si, không hay chung đụng với sư mẫu, không thể trách sư mẫu tư xuân, sư mẫu là một nữ nhân cương liệt, ta thật muốn ai ủi nàng lại sợ nàng cự tuyệt. Nghĩ đến cảnh sư mẫu Hoàng Dung dựa vào cột đá, dạng hai đùi, đem váy vén đến eo, dùng những chỗ lồi lõm trên cột đá ma sát hạ thân, chỗ da thịt bị ma xát chuyển sang màu hồng, đôi môi liên tục phát ra âm thanh rên rỉ, hai bàn tay không ngừng xoa bóp song nhũ, song nhũ lại càng trương lớn. Tiểu Vũ bình thường đã biết sư mẫu vốn sở hữu cự nhũ, tuy chưa nhìn tận mắt, nhưng qua mấy lớp y phục cũng ước chừng được đại khái. Tiểu Vũ ra khỏi chỗ nấp, từ từ đi tới trước Hoàng Dung. Hoàng Dung nhìn lên thấy Tiểu Vũ, sợ hãi không biết làm sao, vừa nghĩ đến tình cảnh xấu hổ của mình bị đồ nhi nhìn thấy, hơn nữa nam nhân trong mộng làm khơi dậy dục tâm của nàng chính là Tiểu Vũ, đột nhiên một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng nàng. Hoàng Dung thấy Tiểu Vũ sắc mặt mê mẩn nhìn vào song nhũ của nàng, không khỏi ửng hồng má phấn, lập tức đứng dậy cuống quít sửa sang lại y phục. Tiểu Vũ không để lỡ thời cơ, tiến tối mạnh mẽ ôm chặt Hoàng Dung. - Sư mẫu, để cho ta an ủi nàng đi! Hoàng Dung kinh hoảng nói: - Không thể! Không thể! Người là thân phận vãn bối, sao lại có thể nói lời đại nghịch bất đạo như vậy ... Hoàng Dung miệng tuy nói cứng, nhưng thân thể lại vô lực dựa vào lòng Tiểu Vũ. Tiểu Vũ thấy sư mẫu Hoàng Dung không phản kháng lại, lớn mật bế nàng đặt trên tảng đá lớn, rồi cởi khinh sa của Hoàng Dung ra, tháo đi áo lót, hai vú của nàng như hai quả lê to bật ra, như hai chiếc chuông lớn trước ngực, hai đầu vú nhỏ nhắn đỏ hồng không ngừng rung động theo nhịp thở gấp của Hoàng Dung. Hoàng Dung kinh hoảng kêu lên một tiếng, hai bàn tay che lấy song nhũ, kinh hoảng nhìn Tiểu Vũ. Tiểu Vũ mỉm cười: - Sư mẫu, nàng xem ta thoả mãn nàng như thế nào? Nói xong vươn tay gỡ hai bàn tay của Hoàng Dung đang cố che ôm song nhũ, tiếp đó dùng lực xoa bóp song nhũ của nàng. Y cảm giác được song nhũ của sư mẫu Hoàng Dung rất ấm áp, lại rất đàn hồi, buông tay ra lưỡng nhũ lập tức nẩy lên, không ngừng trương lớn rung động. Hoàng Dung rên rỉ liên tục, khi hai tay Tiểu Vũ chạm vào sọng nhũ, dâm thủy bên trong tử cung của nàng ào ạt chảy ra làm cho nội khố của Hoàng Dung trở lên ẩm ướt, hai chân càng khép chặt, hai tay muốn đẩy Tiểu Vũ ra. Tiểu Vũ thấy vậy liền nhanh chóng cởi sạch y phục, một thanh dương cụ vừa dài vừa to vọt lên, trên thân đầy mạch máu, quy đầu màu hồng to như nắm đấm nữ nhân, thập phần kinh khủng. Hoàng Dung nhìn thấy nghĩ thầm:
0 bình luận