Chương 2: Ino

"À, con bé đúng là học rất tốt. Tớ rất muốn giúp con bé học tập, nhưng nó quá thông mình nên không cần tớ làm gì cả" Cô thở dài khi hai mẹ con rất ít có thời gian gần gũi với nhau "Thật tuyệt vời" Ino cắn một miếng bánh nữa trước khi nói ra những phiền lòng của mình "Thằng bé nhà tớ đang hơi nổi loạn. Không phải vì bài học quá khó đối với nó mà vì nó quá dễ chán nản và bắt đầu vẽ thay vì làm bài tập. Chắc hẳn là thằng bé đã thừa hưởng điều đó từ bố của nó". "Thật tuyệt, nó rất ngọt" Sakura vừa nói vừa rót một tách trà khác cho Ino. "Cảm ơn cậu" Ino nhấp một ngụm dài, đặt chén trà xuống trước khi đột nhiên chọt vào má Sakura. "Tớ nghĩ, vậy thì con cậu hẳn đã được thừa hưởng từ cậu. Cậu luôn là người thông minh nhất trong lớp chúng ta". "Chúng ta bỏ qua chủ đề đó đi" Sakura đẩy tay Ino ra, bĩu môi. "Có lẽ con bé đã nhận được thứ này từ Sasuke chăng?" "Tớ chắc chắn nó sẽ là một tiểu thư thiên tài" Ino lại uống trà, nhưng dừng lại, nắm lấy cằm và tỏ ra suy nghĩ. "Cậu nhắc đến con ma đó, hắn cuối cùng cũng sắp mò về sao?" Một làn sóng màu đỏ bao phủ Sakura, nhưng lần này nó tê và nóng, khiến cô đổ mồ hôi. "Cậu nói ai vậy?" Cô ho một tiếng trước khi nhét một miếng bánh khác vào đĩa của Ino, "Nhân tiện, cậu có muốn biết công thức của___". "Hắn vẫn không quay lại à?" Những lời nói nhẹ nhàng này xuyên qua Sakura như một mũi tên, đâm vào trái tim cô và lấy đi toàn bộ sức lực của cô chỉ trong một khoảnh khắc. Cô ngã xuống ghế, đầu gục xuống bàn. "Anh ấy thậm chí còn chưa gửi một lá thư nào." Giống như một ngày hè đầy nắng bị phá vỡ bởi một cơn mưa rào, tâm trạng tươi sáng, ấm áp biến mất, chỉ còn lại hai người phụ nữ ngồi trên bàn, với chiếc bánh đang ăn dở và trà nguội. Hơi ấm đầu tiên Sakura cảm nhận được là bàn tay Ino đặt trên tay cô. "Tớ xin lỗi, tớ thực sự không nên hỏi__" "Không phải...lỗi của cậu" Sakura đặt tay mình lên cánh tay Ino và nắm chặt nó. "Không sao. Tớ... Tớ nghĩ mình xứng đáng nhận được lời nhắc nhở này." Sakura rút tay lại và dựa vào ghế. "Bây giờ tớ còn không nhớ rằng anh ấy đã đi được bao lâu. Thậm chí còn không nhận ra rằng chiếc giường tớ đang ngủ quá rộng cho một người". "Sa-Sakura" Ino nghiêng người về phía trước, khuôn mặt cô dịu dàng. Sau đó cô ấy chọc ngón trỏ vào trán Sakura với vẻ mặt nhăn nhó. "Đừng buồn bã nữa, đó là điều hiển nhiên khi cậu kết hôn một người đàn ông trong đầu chỉ toàn công việc của mình" "A!" Sakura xoa xoa trán, nhìn bạn mình với ánh mắt nghi hoặc, "Ino, ý cậu là__". Ino lại vỗ trán Sakura, tiếp tục lảm nhảm thêm, "Cậu là một người phụ nữ trưởng thành, có một đứa con và đang điều hành một bệnh viện. Đừng ủ rũ như vậy nữa". "Cậu đang nói cái gì thế, Ino?" Sakura hỏi, ngả người ra sau trong khi vẫn xoa trán. "Hãy vui vẻ lên và đừng nghĩ về Sasuke! Hắn chắc chắn không hề quan tâm đến cậu đâu, nếu không hắn đã không biến mất hơn chục năm". Sakura cố gắng kiềm chế cảm xúc khổ sở của mình khi nhìn sang một bên, trước khi lắc đầu và mỉm cười với Ino. "Tớ hiểu ý cậu, cậu nói đúng. Và bây giờ chúng ta đang có khoảng thời gian vui vẻ với trà và bánh ngọt, tớ không nghĩ mình còn cần gì hơn thế nữa". Ino nhìn cô qua chiếc cốc trong suốt bằng đôi mắt mình. Cô cầm cốc trà rất lâu trên môi và Sakura cảm thấy mình sắp bị mắng, như thể cô ấy là một đứa trẻ phá phách, hư hỏng chờ bị phạt. Ino uống cạn cốc trà và đặt lên bàn, nghiêng người về phía trước, dùng đôi môi xinh đẹp hỏi "Lần cuối cùng cậu quan hệ là khi nào?".
0 bình luận