Chương 4

Trần Nhạc Linh chờ một hồi lâu cũng không thấy cô ấy nói câu nào, hơi khó hiểu ngước mặt nhìn Trần Thanh Ngọc. Ai ngờ lại phát hiện cô ấy đang đỏ mặt, hai má của cô ấy thực sự đang ửng hồng, cô trợn tròn hai mắt sửng sốt. Cô có đang nhìn lầm không vậy? Trần Thanh Ngọc đang xấu hổ sao? Vì có người tặng quà cho sao? Không đúng. Lúc ở trong trường cũng có nhiều nam sinh và nữ sinh tặng quà cho cô ấy, nhưng Trần Nhạc Linh đâu có thấy chị gái đỏ mặt như vậy bao giờ. Nhưng mà khuôn mặt vốn lạnh lùng vô cảm thường ngày, nay lại có biểu cảm đầy màu sắc như vậy làm cô cảm thấy cô ấy trước mặt thật dễ thương. Cảm thấy gương mặt này thực sự rất xinh đẹp. Chết tiệt, cô đang nghĩ cái gì vậy? Trần Nhạc Linh tự mình lúng túng, gấp gáp tiếp tục lấy một cái tuýp thuốc nhỏ trong túi áo, vội vàng đưa cho Trần Thanh Ngọc. "Cánh tay chị bị thương rồi. Cái này là thuốc tiêu viêm, tan máu bầm. Chị lấy mà bôi đi, em về phòng đây.” Sáng hôm sau, Trần Nhạc Linh vẫn như thường lệ xuống nhà ăn sáng trước khi đi học. Trên bàn ăn, cô tiếp tục nghe ba mẹ cằn nhằn vì điểm bài kiểm tra vừa rồi không tốt chút nào. Cô ăn cũng không ngon miệng nên cũng đi ra xe trước, Trần Thanh Ngọc là người theo sau. Thời điểm xe lăn bánh ra khỏi cổng biệt thự của Trần gia, cô tự dưng cảm thấy có gì đó sai sai. Người con gái bên cạnh ngồi vô cùng sát vào cô, đến mức da thịt nơi cánh tay của hai người chạm vào nhau. Bình thường mấy năm nay dù đi học chung một xe nhưng hai người luôn giữ khoảng cách rất xa, mỗi người ngồi một góc không ai quan tâm đến ai, cũng không ai nói năng gì. Nhưng hôm nay tự dưng Trần Thanh Ngọc lại ngồi gần thế này làm cô cảm thấy có chút kỳ lạ. Cô len lén nhích ra một chút để tạo khoảng cách với cô ấy, tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Nhưng một lúc sau, thân thể kia lại tự động dính sát vào cô. Trần Nhạc Linh quay qua dòm chị gái, thì thấy cô ấy vẫn chỉ đang cầm sách chăm chú học bài. Cô muốn mở miệng nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
0 bình luận