Chương 2

Nhưng điều đáng kinh ngạc hơn là cô ấy còn chơi rất tốt, vô cùng nổi bật giữa đám người. Thân thể mảnh khảnh, uyển chuyển hoạt động dưới ánh nắng mặt trời, từng giọt mồ hôi chảy xuống xương quai xanh tinh xảo. "Nhạc Linh, đó là chị gái cậu sao? Giỏi quá đi mất." Bạn cùng bàn Hồng Ngọc bằng đôi mắt sáng lấp lánh, bất ngờ quay sang hỏi cô. Không chỉ có bạn cùng bàn, mà cách đó một đám nam sinh thèm nhỏ dãi rồi một đám nữ xinh cũng điên cuồng hò hét. Trần Thanh Ngọc càng lớn càng xinh đẹp, đi tới đâu cũng thu hút một lượng chú ý từ nam sinh cho đến nữ sinh. "Tớ thấy bình thường mà." Trần Nhạc Linh tỏ ra không đồng tình. "Phải rồi, mọi người chẳng ai thấy chị em trong nhà mình xinh đẹp hết, do đã nhìn quá nhiều nên cảm nhận khác người ngoài." Bạn cùng bàn liếc cô nói. Trần Nhạc Linh thầm nghĩ từ ngày đầu tiên cô gặp Trần Thanh Ngọc đã không ưa cô ấy rồi. Sức nóng trên sân vận động tăng vọt. Trần Thanh Ngọc đã đem về chiến thắng cho đội của mình và được huấn luyện viên nhận vào câu lạc bộ cầu lông của trường. Vừa có ngoại hình, thành tích học tập lại tốt. Nay còn thêm chơi cầu lông xuất sắc, cô ấy thành công đem về cho mình một đám nam nữ sinh người hâm mộ. Nhưng tính cách Trần Thanh Ngọc ở trường cũng như ở nhà, trầm lặng mà ít nói. Ngoài truyện học tập ra, cô ấy chưa từng mở miệng nói quá ba câu. Kết thúc năm học đầu tiên, cô khiến ba mẹ thất vọng. Vừa về nhà đã bị mắng cho một trận trước mặt Trần Thanh Ngọc, làm cô xấu hổ muốn chết. Năm cuối cao trung. Có một bạn nữ lớp bên cạnh tên Giai Kỳ gọi Trần Nhạc Linh ra, năn nỉ cô tặng quà và thư tình cho Trần Thanh Ngọc nhân ngày lễ tình nhân dùm. "Sao cậu không tự mình đưa?" "Tớ... tớ xấu hổ." Cô ta ngượng ngùng nói. "Học kỳ trước chúng ta thi chung phòng, tớ đã cho cậu xem đáp án mà. Lần này cậu giúp tớ đi được không?" Nghe đến đây, Trần Nhạc Linh thấy khó lòng từ chối nên đành nhận lời. Cũng chỉ là đưa quà dùm thôi, không có gì khó khăn cả. Tan học, cô ra xe rồi nhưng vẫn chưa thấy Trần Thanh Ngọc đâu, tài xế lấy điện thoại liên lạc với cô ấy nhưng không được. Chờ một chút vẫn không thấy, Trần Nhạc Linh có chút bực bội liền quay vào trường thử xem cô ấy đang ở đâu.
0 bình luận