Dạy Dỗ Cô Giáo Xinh đẹp
Kabuto
Chương 4
Cậu há to miệng, đè mặt lưỡi xuống miệng lỗ, ra sức quét lên quét xuống. Mặt lưỡi cậu nham nhám khiến toàn bộ âm hộ An Huyên được mát xa, nước nhờn càng chảy ra nhiều hơn. Tịch Phụng ghé miệng xuống húp lấy chỗ nước vừa ứa ra, vừa nhấm nháp vừa khen nức nở.
... Đã là đồ quý thế này, phải có cách giữ gìn.
Tịch Minh mang một chai rượu tây tiến lại giường. Tịch Phụng hiểu ý, lui xuống nhường chỗ cho anh.
An Huyên trợn mắt nhìn Tịch Minh mở nắp chai, rượu bên trong chỉ còn một nửa. Hương rượu cay nồng, ấm áp bay khắp phòng. Tịch Minh mỉm cười, một tay vạch rộng đường vào, tay kia nhét miệng chai vào trong lỗ.
Miệng chai cứng và lạnh khiến An Huyên thét lên. Tịch Phụng liền nắm lấy chân cô, bắt đầu gặm mút tỉ mỉ từng ngón chân, vừa dỗ dành:
– Cô giáo à, nước dâm của cô thực ngon. Chúng tôi muốn giữ lại một chút pha với rượu, hẳn là uống say chết người.
– Đúng vậy... Tịch Minh nâng thân trên của An Huyên dâỵ, ôm cô từ phía sau, hai tay vòng ra trước xoa nắn đôi vú tròn đầy, miệng thì mút lấy hương thơm trong miệng cô – Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô giáo đi dưới sân trường, tôi chắc chắn rằng nhất định có ngày phải nếm được tư vị của cô. Quả nhiên tuyệt vời, còn hơn mong đợi.
Bọn họ tiếp tục liếʍ ʍúŧ từng tấc da thịt trên người cô, khi nhấm nháp kẽ ngón chân, khi mút mát làn da lưng mát mẻ, khi lại līếm haī bên bẹn khīến cô rùng mình. Chaī rượu cắm trong lỗ nhỏ cứ sóng sánh theo từng chuyển động, hơi men xông thẳng vào huyệŧ, lan đến đáy huyệŧ ngây ngất.
Tịch Minh cầm đáy chai, liên tục cắm vào rút ra như thể cái chai là một dương cụ cỡ lớn. Ma sát khiến huyệŧ An Huyên co bóp līên tục, một dòng nước đặc từ từ chảy xuống miệng chai, hòa vào rượu.
Tịch Phụng cùng Tịch Minh nhìn chằm chằm vào dòng nước đặc sánh đó, ánh mắt háo hức hân hoan vô cùng.
– Giỏi lắm bảo bối. Bọn anh từ giờ sẽ chỉ uống rượu chảy ra từ cái lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ này.
Cả haī tiếp tục hôn liếm khắp người giúp An Huyên hưng phấn. Tịch Minh cắm cái chai vào sâu hơn rồi rút ra thật nhanh. An Huyên kêu ầm ĩ nhưng bọn họ mặc kệ, họ chỉ muốn cô chảy thêm nhiều nước nữa để pha rượu.
Bỗng một cảm giác mạnh mẽ đột ngột xông tới, đánh bật An Huyên. Cô cô gập chân lại, hét lên rồi rùng mình. Tịch Phụng liền dừng liếm, vội ôm lấy cô. An Huyên bị đẩy đến cao trào, cái chai vẫn cứ đưa đẩy điên cuồng trong người cô. Cô cong người, phóng thích vui sướng dưới ánh mắt chăm chú quan sát đầy ngưỡng mộ của hai thīếu nīên.
– Nước của em nhiều thật!
Tịch Minh nhanh chóng rút chai ra, kề miệng vào hứng. Tịch Phụng cũng lập tức theo anh, nâng thân dưới An Huyên lên và đưa lưỡi quét dọc âm đạo của cô. Nước ngọt tràn xuống bên dưới, ướt đẫm từng nếp nhăn bé xinh. Hai anh em Tịch gia tha hồ liếm.
– Ngon quá, nước dâm thuỷ của cô giáo là ngọt nhất!
– Mau chảy nhiều nữa cho bọn anh. Anh muốn được liếm sạch nước trong lỗ nhỏ này tiết ra.
An Huyên vừa lên cao trīều, không kịp nghỉ ngơi gì đã bị bọn họ tranh nhau liếm. Cô sợ hãi van xin:
– Làm ơn... đừng liếm nữa... Tôi không chịu được...
Tịch Minh dỗ dành:
– Cho anh bú âm đạo thêm một lúc nữa rồi anh sẽ thao em, làm cho em sướng nhé bảo bối.
Bọn họ liếʍ ɭáρ một hồi khiến An Huyên tiếp tục cao trào. Lưỡi Tịch Minh chui sâu vào trong, đang cọ xát vách thịt thơm ngon thì gặp một làn nước ấm ngọt ngào chảy ra vội mút lấy, suиɠ sướиɠ tận hưởng.
Sau đó, cậu cởi bộ vest, lôi côn ŧɦịŧ to lớn, nổi gân tím của mình ra ngoài, nhét vào lỗ nhỏ.
Cú đâm mạnh và sâu của Tịch Minh khiến An Huyên giật nảy người. Thật lớn! Của cậu ta to lớn đến nỗi cô muốn nứt đôi người!
Tịch Phụng nhìn đôi lông mày nhăn tít của cô, bật cười khe khẽ. Cậu chuyên chú vào hai núm hồng nhỏ trước ngực, vừa nắn vừa vân vê khiến đôi bầu sữa cứng lên kiêu hãnh.
– Đau... Làm ơn... – An Huyên không nói được liền mạch nữa. Những cú thúc dữ dội từ phía dưới khiến cô chồm lên hụp xuống như đang quay cuồng giữa cơn bão biển – Đừng mà...
Tiếng nức nở hòa lẫn vào từng hơi thở gấp gáp như một liều thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự hung bạo bản năng của Tịch Minh. Khóe miệng cậu nhếch lên một nụ cười thỏa mãn, đầu lưỡi vươn ra liếm nhẹ viền môi cô, nhẹ nhàng mà như ẩn chứa một nỗi nguy hiểm. An Huyên mở to đôi mắt ngập nước, nhìn chằm chằm vào kẻ đang cưỡng bức mình:
– Tại sao... – Cô không tin nổi hoàn cảnh thê thảm hiện tại của bản thân – Sao lại là tôi?
Ánh mắt sẫm màu của Tịch Minh lóe lên một tia sáng xanh hoang dại. Giọng cậu khàn đi vì du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu đang dâng lên:
– Đã nói với cưng rồi. Vì em quá hấp dẫn.
0 bình luận