Chương 3

Tịch Minh lúc này đã ở giữa hai chân An Huyên, đắm đuối nhìn vào đáy qυầи ɭóŧ đang phô bày. An Huyên muốn khép chân lại nhưng vô ích, hai anh em kia mỗi người đang giữ một chân của cô. Bọn họ còn cố ý mở lớn hai chân cô, khiến cô làm ra bộ dạng dâm ô, không khác gì gái lầu xanh đang khoe vùиɠ ҡíи cho khách ngắm. Ánh mắt nóng rực của Tịch Minh như muốn đốt cháy mảnh vải lụa bé xíu. An Huyên sau một hồi bị giày vò đã ướt đáy quần rồi. Cả mảng lông đen nhánh của cô đẫm nước, hiện rõ lên nền vải. Tịch Minh ghé sát lại háng An Huyên, hít một hơi thật sâu. Hương thơm của cô chui vào mũi cậu ta, thẳng xuống buồng phổi khiến Tịch Minh vô cùng hưng phấn. Cậu vội vàng há miệng, ngoạm lấy phần kín đáo nhất của An Huyên, mút lấy chút nước nhờn vừa rỉ ra. An Huyên cứng người. Bên trên, Tịch Phụng lại vừa cho cô một miếng cháo nữa, lưỡi cậu ta liếʍ ɭáρ quanh miệng cô. Cô trân mình chịu đựng cảm giác máu chảy rần rần xuống bụng dưới. Tịch Minh bỗng trở nên hung hăng hơn hẳn. Cậu thô lỗ xé toang chiếc qυầи ɭóŧ ướt nhẹp, lấy hai tay vạch đám lông đen ra, mê mẩn ngắm nhìn. – Bảo bối à – Cậu ta đột ngột đổi cách xưng hô, giọng suиɠ sướиɠ như bắt được vàng Âm đạo em thật xinh đẹp! Anh yêu nó mất rồi. Tịch Phụng vừa nghe thấy thế vội bỏ bát cháo ra, vớ lấy chiếc áσ ɭóŧ bị vứt bên cạnh, trói tay An Huyên vào đầu giường. Xong cậu ta cũng nhảy xuống, cùng anh trai ngắm nhìn không chớp mắt. An Huyên không phải chưa từng trải qua chuyện nam nữ. Hai năm trước cô cũng có bạn trai. Nhưng đây là lần đầu cô bị bắt nằm trong tư thế thô tục, dạng rộng hai chân cho người khác ngắm vùиɠ ҡíи. Lại còn là hai thiếu niên trẻ trung, đẹp trai và giàu có mà biết bao nữ sinh hâm mộ. Âm đạo của cô có màu hồng đậm, ướt đẫm dâʍ ɖịƈɦ. Hai cánh hoa đỏ thẫm khẽ run run vì ánh nhìn thèm khát của hai thiếu niên. – Làm ơn... đừng nhìn... – Đẹp như vậy mà che giấu làm gì – Tịch Phụng lấy một ngón tay vén nhẹ lớp lông đen, nhìn thấy hai cánh hoa đang phập phồng bên trong thì nước miếng đã ứa ra – Để anh em tôi nếm hương vị của bảo bối nào. Nói rồi, cậu ta kề sát mặt lại, mút lấy một mảnh âm thần, tận hưởng vị ngon của nó. An Huyên rên to vì quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến Tịch Minh không kiềm chế được. Cậu cũng ghé lại, mút nốt mảnh âm thần còn lại. Hai cái miệng tranh nhau mút mát hai miếng thịt đỏ hỏn khiến An Huyên chảy nước đầm đìa. Tịch Minh lấy răng nhay nhay miếng thịt non mềm, hận không thể nuốt nó vào bụng. Tịch Phụng vừa liếm vừa mút say mê, như thể đó là mỹ vị. – Ahh... Đừng mà... – An Huyên rêи ɾỉ, hai chân cô dang rộng hết cỡ để chứa được hai thiếu niên cao lớn bên trong. Cả hai như biến thành đôi sói đói hung hăng, tranh nhau nhét lưỡi vào cái lỗ nhỏ xíu của cô. Lần đầu An Huyên được trải qua cảm giác có haī chiếc lưỡi cùng nhét vào âm đạo, kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn khiến cô oằn mình, nức nở. – Bảo bối ngoan – Tịch Phụng dỗ dành – Mở âm đạo lớn ra đi. Bọn anh muốn cùng đi vào để uống nước nhờn của em. – Mau chảy thêm nước cho bọn anh liếm! An Huyên mụ mị cả đầu óc. Cô gồng mình chịu đựng hai con rắn nhỏ mềm mại đang luồn lách vào huyệŧ mình. Tiếng mút mát vang vọng cả phòng, mùi vị dâʍ ŧɦủy̠ của An Huyên thấm đẫm không gian sang trọng. – Bảo bối à, nước nhờn của em ngon tuyệt... Tịch Minh rúc sát khuôn mặt đẹp trai vào huyệŧ An Huyên, suиɠ sướиɠ bú. Một tay cậu mạnh mẽ vạch rộng miệng lỗ, một tay đưa lên bóp nặn bầu vú trắng nõn. – Bọn anh muốn bú nữa. Mau cho anh thêm ít nước ngọt ngào của em đi. Anh đang kề sẵn miệng đợi em chảy nước đây. – Tịch Phụng há to miệng, cố mút chút nước nhờn An Huyên vừa tiết ra. Những lời dâʍ ɖu͙ƈ của hai anh em bọn họ làm An Huyên bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá. Cô cong người, rên to hơn. Tiếng rên của cô như cổ vũ bọn họ càng hăng hái hơn nữa. Đột nhiên, một chiếc lưỡi rút khỏi lối vào chật hẹp khiến An Huyên có chút trống vắng. Cô vô thức kêu lên khiến Tịch Phụng cười thật rạng rỡ: – Đừng lo, anh vẫn ở đây mà, cô giáo. Nói rồi cậu lại cúi xuống, mút lấy hạt đậu nhỏ phía ngoài. Toàn thân An Huyên giật bắn, run rẩy. Huyệŧ bị bú ʍúŧ, lỗ huyệŧ bị lưỡi ngoáy vào thật sâu, cọ xát khắp vách thịt non mềm, hai bầu vú bị bóp mạnh, đầṳ ѵú bên trái bị Tịch Minh vân vê, đầṳ ѵú bên phải bị Tịch Phụng ngắt nhẹ. Cảm giác suиɠ sướиɠ khiến An Huyên muốn phát điên. – Tuyệt quá, bảo bối – Tịch Minh khen ngợi – Nước huyệŧ em thật ngon, vừa thơm vừa ngọt. Cậu hút mạnh, vang lên tiếng dâm tục. – Anh muốn được uống nước huyệŧ em mỗi ngày.
0 bình luận