Dạy Dỗ Cô Giáo Xinh đẹp
Kabuto
Chương 1
An Huyên tỉnh dậy sau giấc ngủ dài. Cô đã ngủ tổng cộng mười bốn tiếng kể từ khi rời khỏi cổng trường. Cô vốn là một cô giáo mới chuyển về học viện Tông Tứ ít hôm, đường lối đi lại còn chưa thông, lên lớp dạy cũng mới được vài ba buổi, khuôn mặt học sinh còn chưa nhớ hết... Vậy mà lại bị người ta bắt cóc..
Thật mỉa mai! Ban đầu còn tưởng tên bắt cóc nhầm lẫn thế nào, có khi lại tưởng cô là nữ sinh nhà giàu đứng chờ người tới đón. Học viện Tông Tứ thì nhìn đâu cũng thấy công tử, tiểu thư, giơ tay quơ đại một nắm cũng toàn là con nhà tài phiệt. Có nhầm lẫn cũng khó trách. Huống chi An Huyên tuy hai mươi lăm nhưng mặt mũi nhìn vẫn phảng phất nét thanh xuân , dáng người hơi gầy khiến ai nhìn cūng không đoán ra tuổi.
An Huyên chống bàn tay nhức nhối lên mặt đệm, cố ngồi lên để nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Đó là một căn phòng toàn hai màu đen và xám. Chiếc giường nơi cô ngồi nằm chính giữa phòng, phía xa là tủ lớn đựng đầy những chai rượu đủ hình dáng. Cách đó một quãng là chiếc kính thiên văn cỡ lớn cùng ghế ngồi êm ái đặt sát cửa sổ lớn đang kéo rèm sát đất. An Huyên nhìn chiếc kính thiên văn một chút rồi quay lại. Một màn hình cỡ lớn treo trên bức tường trước mặt phản chiếu hình ảnh khiến cô hét thất thanh. Cô đang trong tình trạng chỉ mặc mỗi đồ lót!
Cái quái gì thế?
Vơ vội tấm chăn lên quấn quanh mình, An Huyên hoảng loạn tìm quần áo. Chẳng lẽ cô bị người ta cưỡиɠ ɦϊếp? Thật kinh khủng!
Hai tay cô run bần bật, cô sợ đến nỗi không dám cúi xuống kiểm tra thân thể của chính mình nữa. Quần áo của cô không có ở đây, An Huyên chạy tới bên chiếc tủ tường to lớn ở góc phòng, mở ra xem xét.
Bên trong đầy ắp những chiếc sơ mi trắng và đen treo kín mít. Cô đánh liều rút một chiếc khỏi mắc áo và khoác lên người. Chiếc áo cỡ lớn của đàn ông dài tới đầu gối cô, chầm chậm tỏa ra một mùi xà phòng dễ chịu, bao quanh cơ thể cô.
Chưa kịp cài xong chiếc cúc cuối cùng thì cửa bỗng mở ra. An Huyên sợ hãi nhìn ra, thấy một thiếu niên mặc vest đen sừng sững đứng trước cửa.
Gương mặt này thật quen, hình như cô có thấy qua ở đâu đó. Cậu ta nhìn còn rất trẻ, cỡ khoảng mười bảy, mười tám. Khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú với chiếc mũi cao và ánh mắt đen thẫm, sắc lạnh. Cậu ta khẽ nhếch khóe môi, giọng nói trầm hơn hẳn thứ giọng mà một thiếu niên thường có:
– Cô giáo đã tỉnh? Tôi còn đang định đánh thức cô đây.
Thiếu niên tiến thêm bước nào, An Huyên lập tức lùi bước đó.
– Cậu là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi? Quần áo của tôi đâu?
Thiếu niên khẽ cau mày, lộ ra vẻ phật ý.
– Không nghĩ là cô lại hỏi nhiều thế. – Cậu ta trắng trợn đổi đề tài – Còn đang sợ cô đói đến không còn sức để thở. Cháo của cô giáo sắp được mang lên rồi.
Cánh cửa sau lưng thiếu niên lập tức khép lại, phát ra âm thanh khô khốc, nặng nề.
Thiếu niên đẹp trai đi về phía An Huyên, tiếp tục cau mày.
– Lại còn hỏi tôi là ai. Cô giáo à, dù cô không dạy lớp Quốc tế thì ít ra cũng nên ngó qua bản tin trường chứ. Nam sinh xuất sắc như tôi mà cô cũng không có chút để mắt, xem ra cô chưa tận tâm với nghề rồi.
Vừa nói, "nam sinh xuất sắc" vừa đưa cánh tay rắn chắc ra tóm lấy vòng eo nhỏ nhắn của An Huyên, kéo phắt cô lại và dứt khoát đặt lên môi cô một nụ hôn. Đôi môi mỏng và lạnh lẽo của cậu ta mút lấy cánh môi mềm mại của cô, làm ướt nó bằng nước bọt của mình. Một bàn tay to lớn khẽ bóp má An Huyên, ép cô hé miệng. Lập tức, lưỡi cậu ta xông tới, mạnh mẽ lùng sục trong khoang miệng cô hồi lâu.
An Huyên theo phản xạ vội thu lưỡi của mình lại để không chạm vào cậu ta. Cô giãy dụa cố quay mặt đi nhưng vô ích. Những ngón tay nóng hổi, cứng như sắt bóp chặt hai má khiến cô không thể quay đi. Cô sợ hãi cong người lên, cố vùng ra khỏi cánh tay đang giữ chặt mình nhưng không ăn thua gì. Ngược lại, càng giãy, cô càng khiến bộ ngực của mình cọ xát vào cậu ta nhiều hơn. Đùi cô cũng theo phản xạ cọ vào đùi cậu ta, đòi bỏ chạy.
Cậu ta chẳng quan tâm tới vẻ chán ghét của cô, cứ bá đạo hôn môi, say sưa như thể nước bọt của cô là thứ gì hấp dẫn lắm. Môi mỏng cứ liên tục mút lấy đầu lưỡi An Huyên, làm cô đờ đẫn vì thiếu không khí.
Mãi đến khi cô tưởng sắp chết ngạt, thiếu niên mới thả cô ra. Đôi mắt sắc sảo, đen thẫm với hàng mi dày nhìn cô chằm chằm như thôi miên.
– Tịch Minh. Cô giáo hãy nhớ lấy. Từ giờ Tịch Minh tôi chính là người đàn ông của cô. Cô thuộc về tôi.
0 bình luận