Chương 5

Trịnh Vạn càng thêm yêu thương con gái và cảm thấy có lỗi với cô, thực sự ông không thể ở đây đánh chết con rể, vì như vậy y không thể giải thích với con gái mình. Y cầm điện thoại của khách sạn gọi cho quầy lễ tân, nói họ nói với vị kỹ nam vừa rời khỏi đây quay lại. Người kỹ nam trẻ được người giám đốc hộ tống lên, Trịnh Vạn bảo người giám đốc rời đi. Kỹ nam là một thanh niên mới ngoài hai mươi, nhìn thấy tình cảnh này thì bật khóc nức nở, quỳ xuống đất quỳ lạy Trịnh Vạn, vừa khóc vừa nói: “Ông chủ, bà nội tôi ốm mấy năm rồi. Đều dựa vào tôi kiếm tiền giữ lại mạng sống cho bà.” Trịnh Vạn sốt ruột nói: "Tôi không yêu cầu cậu đến để nghe cậu kể khổ. Cậu định làm gì, thì cứ làm điều đó đi?" Người thanh niên khổ sở đi tới, chân thành nói: "Ông chủ, chúng tôi không có làm cái gì, thật sự không có gì hết!" "Đừng nói nhảm với tôi!" Trịnh Vạn đá vào trong lòng thanh niên, thanh niên ôm ngực hồi lâu không đứng dậy. Cuối cùng Trương Việt Các cũng lấy lại được chút sức lực, bò đến lay người thanh niên, nói: "Tiểu Tôn, Tiểu Tôn, cậu không sao chứ?" Trịnh Vạn cười khẩy, nhìn chàng trai trẻ lấy lại tinh thần một lúc lâu rồi lại quỳ xuống. Trịnh Vạn nói với cậu ta: "Cậu khẩu giao cho nó, cho cương lên, rồi hai người quan hệ." Chàng trai trẻ mặt tái nhợt không dám chống cự, dựa vào người Trương Việt Các, cởi quần đùi của cậu ra và thực hiện khẩu giao với cậu. Nhìn hành động của hai người bọn họ, Trịnh Vạn cảm thấy ghê tởm đến mức muốn nôn. Một lúc lâu sau, dương vật của Trương Việt Các vẫn mềm nhũn, Trịnh Vạn nói với chàng trai trẻ: "Ngay cả việc làm cho chỗ đó cương lên cậu cũng làm không được, vậy mà còn đi làm kỹ nam làm gì?” Chàng trai càng nỗ lực hơn và mút dương vật của Trương Việt Các một cách thành thạo, đến nỗi háng của Trịnh Vạn khi nhìn thấy như thế cũng cảm thấy nóng ran. Nhưng côn thịt của Trương Việt Các vẫn không có phản ứng gì. Trương Việt Các xoa đầu chàng trai trẻ và đẩy cậu ta ra. Người thanh niên lại bắt đầu khóc, vừa khóc vừa nói: "Ông chủ, tôi nói cho ngài biết, thật sự chúng tôi không có làm gì cả, ngài Trương không cương được..." Trịnh Vạn dại ra và hỏi Trương Việt Các: "Cậu bị bất lực?" Trương Việt Các gật đầu và nói: "Con không thể làm điều đó, bảo cậu ấy đi đi ..." Trịnh Vạn nói với kỹ nam trẻ: "Cút ra ngoài!" Chàng trai vội vàng bỏ chạy. Trịnh Vạn lại dùng chân đá lên người Trương Việt Các: "Không được, không được, vậy cậu lấy vợ làm cái giống gì?" Trương Việt Các bị đánh đến gần chết, mở miệng cầu xin: "Là lỗi của con, xin hãy tha thứ cho con!" Trịnh Vạn nhìn xuống dương vật có kích thước và hình dạng bình thường của Trương Việt Các nói: "Tôi nghĩ nó đã vô ích rồi thì cậu còn giữ nó lại làm gì?" Y nói xong thì giẫm lên nó. Trương Việt Các hét lên lùi lại, nhưng Trịnh Vạn đã giẫm lên nó mạnh hơn, và đế da cứng đã nghiền lên tinh hoàn và dương vật của Trương Việt Các. Đột nhiên Trương Việt Các phát ra một tiếng rên rỉ kỳ lạ, hai tay nắm lấy cha vợ, ngẩng đầu và nhìn thẳng vào Trịnh Vạn. "Làm ơn đừng, đừng mà..." Đôi mắt kia càng thêm cổ quái, quầng mắt đỏ ửng, hốc mắt sung huyết sưng tấy, lông mi vẫn dài dày như vậy, trong bóng tối đôi mắt ngấn nước, phảng phất như chứa đựng nỗi niềm nào đó.
0 bình luận