Chương 3

Trương Việt Các vẫn cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Con biết rồi, ba." Đôi vợ chồng trẻ đi hưởng tuần trăng mật ở Paris, ở đó nghỉ ngơi một tuần, khi trở về, lại tiếp tục vùi mình vào công việc. Trịnh Vạn bận rộn lẩm bẩm nói về nó gần như cả đời, chỉ muốn con gái mình sau này được thảnh thơi, nhưng cô con gái này cũng là một người chăm chỉ nên cô cứ thích bắt tay vào công việc. Bây giờ công việc kinh doanh của gia đình Trịnh Vạn đã phát triển, nên thỉnh thoảng y cũng đi đến các bữa tiệc tối để giao lưu. Nhưng không ngờ đêm nay khi dự tiệc tối bên ngoài, Trịnh Vạn lại vô tình gặp được người quen. Khách sạn Kim Long cung cấp dịch vụ ăn uống, tắm rửa, mở phòng cho khách thư giãn, cả nhóm bọn họ cơm no rượu say, mỗi người ôm một cô gái trẻ chuẩn bị di chuyển sang nơi khác, khi đi ngang qua một căn phòng riêng khép hờ, Trịnh Vạn liếc nhìn vào bên trong, nhưng đi được hai bước đã sững sờ ngay tại chỗ. Gương mặt đi ngang qua nhìn nghiêng thế nào cũng thấy quen quen, có vẻ dịu dàng thanh tú, lúc nào cũng có vẻ nhát gan cúi đầu, nếu không phải là con rể của y thì còn ai nữa đây? Cậu ta không phải là một kế toán nhỏ sao? Kế toán nhỏ giờ phải cần ra ngoài uống rượu tiếp khách như vậy sao? Nửa đêm, không về nhà cùng Tiểu Xảo đi ngủ, lo ở đây ăn chơi đàn điếm? Hơn nữa bầu không khí trong phòng của bọn họ quá quỷ dị, toàn bộ phòng riêng không có lấy một người phụ nữ, Trịnh Vạn lại liếc nhìn lại, con mẹ nó, đều là kỹ nam! “Giám đốc Trịnh?” Cô gái trẻ trong lòng Trịnh Vạn tế nhị gọi. Trịnh Vạn đẩy người phụ nữ đó ra và nói với vẻ mặt u ám: "Tôi không đi nữa, cô có thể đi với giám đốc Chu." Cô gái đó run lẩy bẩy, vội vàng chạy theo đoàn người phía trước. Sau khi quay lại, cửa phòng riêng đã đóng lại, Trịnh Vạn tức giận đến sắp nổ tung nhưng y vẫn giữ được sự bình tĩnh cơ bản, nếu muốn bắt được kẻ ngoại tình thì phải đợi bắt tận tay đã. Thế là y trốn ở cầu thang, run rẩy châm một điếu thuốc cho mình và nhìn chằm chằm về gian phòng riêng đó. Sau nửa giờ, cửa phòng riêng lại mở ra, ba người trong đó mỗi người ôm một kỹ nam, Trương Việt Các cũng ở trong đó. Trịnh Vạn bóp mạnh điếu thuốc của mình và đi theo. Trịnh Vạn từ xa nhìn Trương Việt Các ôm kỹ nam kia bước vào phòng, sau khi bọn họ đóng cửa lại, y viết số phòng và đến quầy lễ tân xin chìa khóa dự phòng. Lễ tân thấy y rất hung hăng không dễ chọc, không biết đối phó thế nào đành phải khóc chạy đi gọi giám đốc. Giám đốc tới thấy đó là Trịnh Vạn, nên nào dám đắc tội, vội vàng đưa chìa khóa cho y. Trịnh Vạn với vẻ mặt u ám đi lên lầu mở cửa phòng, đệch mẹ nó, còn dám khoá cửa phòng, Trịnh Vạn lùi lại vài bước, tiến hai bước và đá mạnh vào cửa. Đạp một cú không mở thì y đạp hai đạp, ba đạp, cuối cùng ổ khóa cửa cũng bị bẻ gãy và cánh cửa run rẩy mở ra. Hai người trong phòng đều đang bán khỏa thân, kỹ nam kia cầm một mảnh quần áo che hạ thể của mình đi ra kiểm tra tình huống, khi thấy Trịnh Vạn thì sợ tới mức lui về phía sau hai bước. Trương Việt Các nhìn rõ người đi vào, sắc mặt lập tức tái nhợt. Cậu đẩy kỹ nam bên cạnh nói: "Mau đi đi, bảo chú Vương đừng lên."
0 bình luận