Chương 4: Biện pháp (phần 2)

– Ồ, thằng Phát yêu mẹ…. Cao Vân Thanh giật mình nói. – Ừ, tôi sợ ngày nào đó nó sẽ làm ra chuyện khác người. Bà lo lắng nói. – Có lẽ là không. Vân Thanh an ủi bà: – Tôi nhìn thằng Phát cũng là từ nhỏ đến lớn mà, chắc không làm ra loại chuyện loạn luân như thế đâu. – Ai, ai biết được, tôi sợ á, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, bà nghĩ gia đình tôi sẽ như thế nào đây. – Trước tiên đừng lo lắng, để tôi nghĩ xem, hiện tại ở Việt Nam giáo dục giới tính vẫn còn kém quá, thực ra, nếu giảng cho nó hiểu thì không sao nữa, không bí ẩn thì không tò mò ấy mà. – Cũng không chắc nữa, tôi nghĩ thằng Phát không giống với yêu mẹ. Hồ Ngọc Hà bắt đầu trò chuyện dong dài: – Tôi nghĩ nó chỉ muốn xem phụ nữ và đàn ông bọn nó khác nhau chỗ nào thôi. Các bà mẹ luôn nghĩ con trai mình tốt đẹp, bà ấy cũng không ngoại lệ: – Bà biết mà trường học bây giờ không có lớp nào dạy trẻ em về sinh lý của bản thân, bà xem tin tức đó có nhiều bé gái đến kỳ kinh nguyệt mà cũng không biết chuyện gì xảy ra. – Ừ, đúng thế, tôi cũng nghĩ thằng Phát nhà bà bắt đầu tò mò về con gái, nhưng nó không biết làm cách nào để tìm hiểu, nên bắt đầu với người thân cận nhất, cho nên, mới lén lút nhìn bà tắm. Hai người phụ nữ tôi một lời bà một câu gỡ rối tìm đầu mối, bà biết con trai mình không phải tâm lý biến thái thì thở phào nhẹ nhõm – Vậy bà nói xem, phải làm sao bây giờ, không thể để thằng Phát nhìn trộm mãi được. Vân Thanh nghĩ nghĩ một lát, – Ừm ~ chuyện này vẫn cần phải nói chuyện đàng hoàng với nó, giảng cho nó biết nam nữ là như thế nào, giải thích rõ ràng thì sẽ bớt tò mò thôi. – A, tôi làm sao có thể mở miệng nói chuyện như thế với nó? Hồ Ngọc Hà xấu hổ: – Quá xấu hổ. – Ài, thật là. Cao Vân Thanh cũng hiểu khó xử của bà ấy: – Bà thật sự cần tìm người khác nói, nếu không sau này mẹ con đụng mặt sẽ rất lúng túng. Bà cau mày, nhìn Cao Vân Thanh ở trước mặt bằng đôi mắt toả sáng. Là bạn thân nhiều năm của cô, Vân Thanh đương nhiên biết bà đang nghĩ gì khi nhìn thấy ánh mắt này, không đợi bà mở miệng đã giành nói trước: – Không được haha, bà nhanh cắt đứt cái ý niệm đó đi, tốt xấu gì tôi cũng là dì của nó đấy, sao có thể nói ra lời này, bà biết xấu hổ còn tôi thì không biết sao? – Hắc hắc hắc. Hồ Ngọc Hà với vẻ mặt a dua nói: – Thanh Thanh tốt của tôi, bà giúp tôi chuyện nhỏ này đi. Cao Vân Thanh gạt tay bà ra và nói "Không thể" Nói xong liền đứng dậy muốn rời đi. Hồ Ngọc Hà ấn bà ta trở lại trên ghế giống như nắm cây cỏ cứu mạng, vẻ mặt nghiêm nghị: – Vân Thanh, nói thật, chỉ có bà mới giúp được thằng cháu của bà thôi. Bà thấy bà ta không nói gì liền nói tiếp: – Bà thấy chuyện này, mẹ không dạy, cô giáo cũng không giảng, người ngoài càng không, chỉ có người làm dì dạy là thích hợp nhất. – Nhưng tôi chưa bao giờ được dạy loại chuyện này, xấu hổ lắm. Cao Vân Thanh không còn phản kháng như trước nữa mà chỉ bày tỏ sự khó xử của mình. – Ừ, thật sự rất xấu hổ, nhưng còn tốt hơn người làm mẹ á. Cô dừng lại một hồi: – Vân Thanh, trong nhà bà còn một bé trai, sau này bà cũng sẽ không thể tránh khỏi loại chuyện này, nếu như hôm nay bà giúp tôi chuyện này, về sau, con bà cần tôi dạy thì tôi sẽ không từ chối. Cao Vân Thanh im lặng, nghĩ con mình từ trước đến nay vẫn luôn có tật xấu là thủ dâm, người làm mẹ tất nhiên muốn nói chuyện với con, nhưng vì xấu hổ nên bà ta vẫn chưa hành động, chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt để con tự do phát triển. Nghe được lời này của bà, Vân Thanh nhận thức được đây là một biện pháp, nếu Hồ Ngọc Hà đến để thảo luận vấn đề này với các con bà ta với tư cách là một người dì thì có lẽ không lúng túng nữa. Thấy Vân Thanh vẫn im lặng, bà ấy càng lo lắng, sợ bà ta lấy lý do khác qua loa từ chối mình: – Chị em tốt, lần này cần bà giúp. Bà ta giả bộ khổ, gian nan gật đầu nói: – Được, được rồi, nhưng nói trước, tôi không chắc là hữu dụng hay không đâu nha. – Được, được hay không, tôi cũng cảm ơn bà. Bà cảm thấy lòng nhẹ đi nhiều: – Tối đến nhà tôi nha. – Sao gấp gáp vậy, dẫu sao cũng phải để tôi chuẩn bị chứ. Bà ta nghĩ nghĩ một lúc: – Hơn nữa, cũng không thể đến nhà bà, bà, thằng Phát, tôi, cộng với chồng bà thì sẽ rất xấu hổ khi nói về điều đó, mấy ngày nữa chồng tôi đi công tác, không có ai ở nhà, bà bảo nó qua đây. Nói xong, bà Thanh có cảm giác như mình đang cướp người, hơi buồn cười. Mà Hồ Ngọc Hà lúc này không chú ý tới biến hoá này, chỉ không ngừng cảm ơn bà ta: – Được, được, được, vậy tôi chờ điện thoại của bà. Sau khi giải quyết xong chuyện với Vân Thanh, bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chuyện của thằng con đã được giải quyết hơn một nửa, mà bà Thanh cũng rất coi trọng vấn đề này, sau khi về nhà, bà ta kiểm tra nhiều thông tin về giáo dục giới tính trên Internet, đồng thời chuẩn bị nhiều ví dụ để cố gắng giải thích vấn đề nam nữ một cách khoa học nhất, làm như vậy mới có thể không xấu hổ. P1
0 bình luận
aaa