Chương 2

Dư Phong Nam chuẩn bị mấy món ăn nhẹ, lại chuẩn bị thêm một chai rượu vang đỏ. Vừa tới giờ cơm tối thì tiếng chuông nhà cũng vang lên. Dư Phong Nam đi ra mở cửa, trước mặt anh là người con rể cao to Thành Dũng. Thành Dũng là kỹ sư, thường xuyên phải phơi nắng phơi gió, đàn ông thường không chăm sóc kỹ nên làm da của hắn có hơi đen. Hắn hôm nay mặc áo ngắn tay, lộ ra cơ bắp rắn chắc, chân dài, còn mang theo hương vị hung bạo. Nói đến thì hơi ngại, lần đầu gặp Thành Dũng thì Dư Phong Nam đã ra nước ướt nhẹp, bởi vì đối phương quá phù hợp với khẩu vị của anh, nếu đây không phải là bạn trai của con gái thì anh đã xuống tay rồi. Mà hiện tại, anh lại muốn thử cái chỗ làm con gái không thoải mái kia. Thành Dũng ngại ngùng nhìn ba vợ, nhỏ giọng gọi một tiếng “ba”, đưa quà tặng cầm trên tay cho Dư Phong Nam, lại lí nhí giải thích: “Ba, con không có cố ý chọc Dư Manh giận, con cũng không biết vụ gì…” Dư Phong Nam không cho hắn ta nói tiếp: “Không liên quan, giờ con rửa tay chuẩn bị ăn cơm, chúng ta uống vài ly.” “Dạ vâng.” Thành Dũng đi rửa sạch tay, lúc vào bàn thì thấy ba vợ có gì đó lạ lạ, nhìn kỹ mới thấy hoá ra anh hôm nay không đeo mắt kính. Dư Phong Nam có khuôn mặt tựa tựa Dư Manh, đều rất xinh đẹp, Thành Dũng nhìn mà tim đập bùm bùm, cúi đầu giấu đi sự hồi hộp của mình. Dư Phong Nam dùng ngón tay thon thả cầm ly rượu chân dài, rót rượu vang đỏ vào nó, nhã nhặn nói: “Xin lỗi, ba không quen uống rượu trắng với bia, chỉ có thể dùng cái này đãi con.” “Không sao không sao, ba đừng khách khí như thế.” Thành Dũng được cưng mà sợ. Mấy lần trước hắn đến thái độ của Dư Phong Nam lúc nào cũng không nóng không lạnh, Thành Dũng còn nghĩ ba vợ ghét mình. Hai người ăn ít đồ ăn, uống vài ly rượu. Thành Dũng uống rượu xong cơ thể cũng thả lỏng một tý, Dư Phong Nam mỉm cười nói: “Ba biết tính Manh Manh có hơi kiêu một xíu, có đôi khi cũng không chịu nói lý, nhưng ba hy vọng con có thể bao dung cho con bé, nói cho cùng con bé vẫn là con gái mà thôi.” Thành Dũng cười khổ trả lời: “Con vẫn bao dung cô ấy. Cô ấy muốn gì con cho cái đó, nhưng mỗi lần con đi công tác về, vừa êm đẹp chưa được mấy tiếng là cô ấy lại giận con, con còn tưởng..” Lời định nói ra, Thành Dũng mới nhớ tới hiện tại mình đang nói chuyện cùng ba vợ, nói tiếp thì sai quá đanh ngậm miệng lại. Dư Phong Nam khẽ cười: “Không sao đâu, con cứ nói với ba. Manh Manh cũng nói với ba rồi, hai đứa sinh hoạt không được tốt, nói chung chuyện là thế nào?” Thành Dũng bị đôi mắt to của ba vợ nhìn đến đỏ mặt, ấp úng không nói thành lời, mãi một lúc sau mới lấy hết can đảm để nói: “Con không biết nói sao, nhưng mỗi lần con cắm vào cô ấy lại la đau, rồi khóc không chịu, không muốn, con cũng không biết phải làm sao..” Hắn uống một hớp rượu: “Nói thật với ba, từ lúc kết hôn tới giờ con chưa từng được thoả mãn.”
0 bình luận