Chương 4

Ngoan ngoãn ở bên chàng không phải là được rồi sao, sao cứ dùng dáng vẻ ngây thơ đó đi quyến rũ người khác? Hắn còn chưa từng nghiêm túc thật lòng đối xử với chàng bao giờ! Lừa lọc, lợi dụng, cướp công, nhốt chàng trong hang Bằng tinh, khép chàng vào tội chết,... Thậm chí, đến tận cuối cùng Thạch Sanh tha tội cho hắn, hắn cũng xin trở về quê cùng mẹ hắn chứ không muốn ở Kinh thành, khi ấy chàng mới cố tình ra vẻ như tha thứ cho hắn và mẹ hắn về quê nhà làm ăn. Rồi sau đó mấy ngày, có tin Lý Thông và mẹ hắn đã bị sét đánh chết. Thật ư? Không. Là vì Lý Thông không chịu đựng nỗi tủi nhục to lớn trong lòng hắn được nữa mới tự sát, mẹ hắn vì hắn chết cũng chết theo. Khi ấy Thạch Sanh vẫn luôn dùng phép thuật theo dõi Lý Thông, nhưng hắn quyết định tự sát quá nhanh, khi Thạch Sanh dùng phép thuật đuổi tới đó thì hắn đã tắt thở rồi! Thạch Sanh nghe thấy Bằng tinh và Lý Thông nói chuyện với nhau. - Đại Bàng à, cố chịu đau một chút đi, vết thương của anh đã đỡ nhiều rồi, chỉ cần đắp thuốc thêm vài ngày nữa là lành thôi. Đến cả giọng nói cũng dịu dàng đi bao nhiêu. Lúc hắn nói với chàng, đều là cái giọng ranh mãnh gian xảo trí trá, nghe không chân thật một chút nào, chỉ có giọng cầu xin của hắn ngày hôm đó, mới mềm mỏng thật thà. - Cảm ơn cậu, trước, từ trước đến giờ, chưa có người nào bị tôi bắt mà lại tình nguyện chăm sóc cho tôi cả... Lý Thông: - Bớt nói lại, anh phải giữ sức đi, sao hôm trước bảo với tôi hình người của anh đẹp lắm, không khoẻ lên thì hoá phép làm sao hả? Bằng tinh kêu oai oái: - Nhẹ tay một chút, đau đó!! Lý Thông hỏi: - Mà người trong kia là ai vậy? Bằng tinh đáp: - Thái tử con vua Thuỷ Tề. - Anh dám bắt ngài ấy sao? - Đừng có gọi tôn trọng thế. Đương nhiên là dám rồi, ai bảo hắn định lừa ăn thịt đại bàng, cũng chỉ là một con rồng nước thôi. Lý Thông không hiểu: - Nhưng thái tử Thuỷ cung lại yếu như vậy sao? Một cái cũi sắt cũng không phá được? Bằng tinh hạ giọng, nói với Lý Thông: - Nể cậu là người duy nhất tình nguyện chăm sóc tôi, tôi nói cho cậu biết. Hắn từng phá một cái cũi sắt khác, nhưng đó là khi hắn hoá rồng. Tôi nhân lúc hắn trong hình người, phong ấn không cho hắn hoá rồng nữa, mới có thể nhốt hắn ở trong đó. Lý Thông thật lòng khen ngợi:
0 bình luận