Chương 3

Thạch Sanh nhớ lại khi hai mẹ con Lý Thông bị bắt giam lại, nhà vua giao toàn quyền cho chàng xét xử. Lý Thông vì bảo toàn mạng cho mẹ mình và mình, không màng nhục nhã quỳ xuống, yếu ớt mở khuôn miệng nhỏ nhắn của mình, ngậm lấy dương căn to lớn của Thạch Sanh, cố sức nuốt vào, nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp ranh mãnh. Nhếch nhác. Không còn vẻ ngạo mạn ban đầu nữa. Hắn vô cùng tự giác cởi quần, tay với ra sau đưa vào trong hậu môn, ngón tay run run bắt đầu thọc vào rút ra khuếch trương lỗ nhỏ. Lý Thông nằm úp trên bàn đá trong phòng biệt giam, tay bám vào mép bàn, trên mặt còn tinh dịch chưa khô hoà lẫn với nước bọt và nước mắt. Phía sau bị dương căn của Thạch Sanh đâm mạnh vào rồi lại rút ra, liên tục không ngừng nghỉ, hắn phát ra tiếng rên nhỏ vụn không biết là vì đau hay vì sướng, đứt quãng cầu xin chàng... Thạch Sanh vâng dạ gói ghém đồ đạc, trở về gốc đa cũ của mình, kiếm củi sống qua ngày. Rồi Bằng tinh sẽ quắp công chúa bay ngang qua đây sớm thôi, khi đó, Thạch Sanh lại có thể gặp được người anh kết nghĩa Đô đốc quận công Lý Thông rồi! Trời không phụ lòng người, chưa tới một tháng sau, Bằng tinh đã quắp một người bay ngang qua, Thạch Sanh giơ cung vàng lên bắn, trúng cánh nó, làm nó bị thương rất nặng. Chàng lần theo vết máu đến hang ổ Bằng tinh, vẫn là hang động của kiếp trước, vốn định không để Lý Thông giở trò thêm lần nào nữa, không ngờ lần này người bị Bằng tinh bắt đi không phải là công chúa Quỳnh Nga, mà là mỹ nhân trắng mềm lươn lẹo Lý Thông. Khi Thạch Sanh đến, là ba ngày sau khi đã chuẩn bị tốt mọi thứ, Lý Thông đang lau rửa vết thương cho Bằng tinh, thái độ tốt chưa từng có, không có gian xảo, không có ác độc, không có khốn nạn, chỉ có nghiêm túc và lo lắng. Lý Thông... lại phải lòng con quái vật này sao? Trong lòng Thạch Sanh trồi lên những cảm xúc không cam lòng chất đống. Con quái vật đó có gì tốt?
0 bình luận