Chương 4: Vui đùa chơi đôi tất chân của mẹ Tùng

Hoàng Minh nằm trên ghế sofa một lúc, sau đó từ từ ngồi dậy khỏi ghế sofa và đi thẳng đến sau lưng mẹ cậu. Thanh Tùng nhìn Hoàng Minh từ từ ngồi xổm xuống, sau đó giả vờ nằm sấp trên mặt sàn và chui vào trong váy mẹ cậu như một đứa trẻ. Nhưng Hoàng Minh không quay đầu nhìn lén dưới váy bà mà lại duỗi tay vuốt ve chơi đùa với đôi bàn chân được bọc trong tất lụa của bà. Mẹ cậu nhìn thấy động tác của Hoàng Minh, coi nó như một đứa trẻ nên cũng không có vẻ gì là tức giận, bà chỉ cảm thấy động tác này của Hoàng Minh không được phù hợp. “Hoàng Minh, con nằm úp sấp trên mặt sàn làm cái gì? Đừng nằm đấy nữa, lát nữa sẽ bị cảm lạnh đó, lên ngồi ghế sofa đi, con nghe thấy chưa? Hoàng Minh, ra ghế sofa đi, đừng nắm trên mặt sàn giống con cua nữa, trời ơi, không biết em gái bác thường dạy con thế nào, con bao tuổi rồi? Vẫn là đứa trẻ bảy tám tuổi sao? Sắp lên cấp hai rồi đó, mau đứng dậy đi, đừng nằm trên mặt sàn nữa, nghe bác nói gì chưa?” Hoàng Minh tiếp tục tập trung chơi với đôi chân đi tất của bà, một tay nó vuốt ve gót chân, tay kia không ngừng xoa ngón chân út được bọc trong tất lụa của bà, sau đó dùng ngón tay nắm lấy chiếc tất trong suốt của bà và bắn vào mu bàn chân bà như một sợi dây chun. Mẹ cậu cảm thấy hơi khó chịu nên lớn tiếng trách mắng Hoàng Minh. “Đừng nghịch nữa, Hoàng Minh, con có nghe bác nói không? Bác đã bảo con không được nghịch nữa, con nghịch tất chân của bác để làm cái gì? Tất chân thì có gì hay mà chơi, con muốn nghịch thì tự nghịch tất của con đi, mau ngồi ra ghế sofa.” Hoàng Minh vẫn cười híp mắt, vuốt ve chơi đùa với đôi chân đi tất của mẹ cậu, bà đã tức giận đến mức mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, bà duỗi chân ra và đá nhẹ vào Hoàng Minh một cái, không dùng chút lực nào, mà chỉ dùng chân đẩy nhẹ vào vai Hoàng Minh, lúc này Hoàng Minh mới chịu dừng lại. “Con biết rồi, tại trời nóng quá, con muốn nằm dưới đất một lúc cho mát.” Bị bà đá cho một cái, Hoàng Minh mới ngoan ngoãn đứng dậy, tiếp tục giả bộ ngủ trên ghế sofa. Trong chốc lát sau, mẹ cậu đã chuẩn bị một bàn lớn đầy ắp các món ăn, đều là những món Hoàng Minh thường thích ăn, bà vốn tưởng rằng làm cho một bàn đồ ăn phong phú như vậy thì Hoàng Minh sẽ rất vui, nhưng nào ngờ Hoàng Minh lại kén cá chọn canh, chê cái này không ngon cái kia không ngon. “Bác à, miếng thịt bò này dai quá, con không muốn ăn, con muốn ăn thịt viên xíu mại.” Hoàng Minh đặt đũa thịt bò xuống, gắp một miếng thịt viên khác bỏ vào trong miệng, tiếp tục chê. “Món thịt viên này cũng không ngon bác ạ, nhạt quá, mấy món bác nấu hôm nay không ngon giống hồi trước, con không muốn ăn nữa.” Không biết Hoàng Minh cố ý chọc giận bà hay là có ý khác, nó dám đứng dậy không ăn nữa, muốn tiếp tục nằm trên sô pha, lúc này mẹ cậu đập mạnh đôi đũa xuống bàn, lớn tiếng quát Hoàng Minh. “Hoàng Minh! Không được kén ăn ! Ngoan ngoãn ăn xong đi, sao có thể kén ăn như vậy, dù thế nào thì con cũng là khách, bác vất vả đi mua đồ nấu cho con một bàn toàn món ngon, sao con có thể kén cá chọn canh như thế, quá ư mất dạy, dù thế nào bác cũng giống như mẹ của con, mau ăn cho xong đi, không ăn xong thì không được đứng dậy.” “Được rồi, được rồi, con biết rồi, ăn thì ăn vậy.” Hoàng Minh chán nản ngồi vào bàn và tiếp tục ăn, thực sự mà nói, đồ ăn mẹ cậu làm khá là ngon, Thanh Tùng cũng thắc mắc trước đây Hoàng Minh thích ăn đồ mẹ cậu làm lắm mà, tại sao nay nó lại chê lắm vậy? Ăn được giữa chừng, Hoàng Minh đột nhiên run tay, đánh rơi chiếc đũa xuống đất. Hoàng Minh ngồi xổm xuống để nhặt đũa lên, lúc này nó nhìn thấy đôi chân mảnh khảnh của bà trong đôi tất lụa, đôi chân trắng như tuyết được bao trong đôi tất trong suốt đang được đan vào nhau và bắt chéo. Hoàng Minh cố ý thả chậm động tác nhặt đũa, nhìn chăm chú không dời mắt vào đôi chân thon dài tròn trịa của mẹ cậu, nhưng bà hoàn toàn không hề hay biết gì. Sau đó, bà đặt chân xuống và hơi tách chân ra. Hoàng Minh lập tức chú ý đến đũng quần tất của bà. Hoàng Minh phát hiện ra rằng đôi tất bà đang mang là loại tất có đáy chữ T, có một lớp vải dày hình chữ T ở phần đũng quần lót, Hoàng Minh không ngừng nhìn chằm chằm vào đôi tất của bà, mặt đỏ bừng bừng, tim đập thình thịch, Hoàng Minh nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt chạy dọc từ gốc đùi của bà cho đến những ngón chân được bọc trong quần tất, sau đó bà lại vắt chéo chân, treo lủng lẳng một đôi dép đi trong nhà màu be ở đầu ngón chân, lắc lư không ngừng, trông vừa nhàn nhã lại vừa quyến rũ gợi cảm. Lúc này Thanh Tùng đã mất kiên nhẫn, không biết Hoàng Minh ngồi xổm mãi trên mặt đất với một chiếc đũa suốt cả một lúc để làm cái gì. “Hoàng Minh, con đang làm cái gì vậy? Có nhặt cái đũa thôi cũng mất cả nửa ngày, mau đứng dậy ăn đi, thế này thì ăn đến bao giờ mới xong?” Lúc này mẹ cậu cũng cảm thấy kỳ quái, cảm thấy mất hết kiên nhẫn, liền nghiêm giọng nói với Hoàng Minh. “Hoàng Minh, đang ăn cơm mà con ngồi xổm dưới đất để làm gì? Nhặt mỗi cái đũa cũng lâu, mau đứng dậy ăn đi, ăn mỗi bữa cơm thôi mà đi hết chỗ này chỗ nọ, con bao tuổi rồi, mắc chứng tăng động à? Mau ăn cho xong đi, ăn xong bác còn rửa bát.” Bây giờ mẹ cậu càng ngày càng bực mình với Hoàng Minh, hoàn toàn không còn thái độ của chủ nhà đối với khách, giọng điệu giống y như một người mẹ đang khiển trách con trai mình, cũng không có gì lạ, tính cách của Hoàng Minh quá nghịch ngợm, một trời một vực so với Thanh Tùng khi còn nhỏ. Ngay cả một người phụ nữ có giáo dục như bà cũng cảm thấy hơi đau đầu khi đối diện với Hoàng Minh. Hai ngày sau, trường học của Thanh Tùng sẽ tổ chức trại hè, ba ngày hai đêm, ngay từ sáng sớm Thanh Tùng đã thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường. Hôm nay, mẹ cậu mặc một chiếc áo bó sát màu xanh nhạt và một chiếc váy suông màu đen, váy dài vừa vặn đến đầu gối, chân đi một đôi tất lụa màu cà phê, mũi tất có thêm một lớp vải dày, đôi tất này sẫm màu hơn đôi tất màu da mà bà mang hôm trước, đôi tất sẫm màu tôn lên đôi chân thon tròn xinh đẹp của bà, khiến bà càng thêm chững chạc và gợi cảm, đầy sức quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành đảm đang nội trợ. Mẹ dẫn Hoàng Minh đứng ở cửa, vẫy tay chào tạm biệt Thanh Tùng. “Trại hè sẽ vui lắm đó, nếu không đủ tiền thì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ chuyển cho con, hòa đồng với các bạn nhé, nghe lời cô giáo, đừng xuống gần nước, nguy hiểm lắm.” “Con biết rồi, Hoàng Minh, mày ở nhà phải ngoan, đừng chọc giận mẹ anh đó, biết chưa? Đừng động vào mô hình của anh nữa, bớt dùng máy chơi game đi.” “Em biết rồi anh Thanh Tùng, anh cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc chu đáo cho bác, ha ha ha, em sẽ sống hòa thuận với bác.” Thanh Tùng nhìn Hoàng Minh, cười khẩy: “Lại còn đòi chăm sóc cho mẹ anh, mày đừng chọc bà ấy giận là đã tốt lắm rồi, ở nhà nhớ nghe lời mẹ anh đó.” “Anh yên tâm đi, em sẽ chăm sóc cho bác thật tốt, không chọc bác giận nữa.”
0 bình luận