Chương 2: Hoàng Minh nghịch đôi tất lụa

Hoàng Minh vừa vào nhà thì đã chạy đến phòng ngủ của Thanh Tùng, lấy máy chơi game ps5 của Thanh Tùng ra, chạy đến phòng khách định cắm vào TV chơi một lát. Mẹ cậu nhìn thấy hành vi của Hoàng Minh, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, bà khẽ cao giọng nói với Hoàng Minh. “Hoàng Minh, con làm bài tập hè chưa? Nghỉ hè không thể chỉ biết chơi, cũng phải làm bài tập chứ, con vào phòng anh Thanh Tùng làm bài tập trước đi.” “Con không muốn đâu bác, con muốn chơi game trước cơ, chơi mấy trò rồi làm bài tập sau cũng được, phiền quá đi mất, nghỉ hè thì phải được chơi vui vẻ chứ.” Mẹ cậu đứng trên mặt đất với đôi chân trắng như tuyết được bọc trong tất lụa, hai chân khép chặt vào nhau, dáng người mảnh khảnh, eo thẳng tắp, cao giọng nói với Hoàng Minh. “Hoàng Minh, con không được như vậy, phải nghe lời, mau trở về phòng làm bài tập, làm bài xong mới được chơi game.” Hoàng Minh quay đầu liếc nhìn mẹ cậu, Thanh Tùng nhận thấy ánh mắt của Hoàng Minh không ngừng tập trung đôi chân đi tất lụa của bà, đôi tất lụa của mẹ cậu hơi ngả vàng, trên vị trí các ngón chân có thêm một lớp dày, trông rất đoan trang và chững chạc. Bà khép chặt chân vào nhau, dáng người cao thẳng, nhìn Hoàng Minh bằng ánh mắt sắc lẹm và nói tiếp: “Nghe thấy chưa Hoàng Minh? Hoàng Minh không được bướng bỉnh như, mau làm bài tập đi, làm bài xong bác sẽ cho con chơi, nếu không nghe lời thì buổi tối bác sẽ không làm đồ ăn ăn ngon cho con đâu.” Dường như Hoàng Minh không nghe thấy mẹ cậu đang nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào bắp chân và bàn chân được bọc trong tất lụa của mẹ, sau đó đặt máy chơi game xuống, mặt đỏ bừng khó chịu nói với bà. “Con biết rồi, con biết rồi, con đi làm bài đây, cứ tưởng đến nhà bác được chơi vui vẻ, ai ngờ bác còn nghiêm khắc hơn cả mẹ con.” “Bác làm vậy cũng vì muốn tốt cho con thôi, thành tích của con xếp thứ mấy trong lớp? Con xem điểm thi của anh Thanh Tùng năm nào cũng xếp top ba trong lớp này, con phải học tập anh Thanh Tùng nhiều hơn đó, biết chưa? Mau đi làm bài tập đi.” Giọng nói của mẹ cậu còn to hơn so với trước, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn, Hoàng Minh không dám phản kháng, đành phải đặt máy chơi game vào phòng Thanh Tùng, lấy bài tập hè từ trong cặp ra và bắt đầu làm. Thanh Tùng nhìn mẹ cậu ban nãy còn mỉm cười xoa đầu Hoàng Minh ở cửa, còn nói làm cho Hoàng Minh đồ ăn thật ngon, vậy mà bây giờ lại trừng mắt, nghiêm mặt dạy dỗ Hoàng Minh, xem ra đúng là bà có khả năng trong việc giáo dục con cái. Sau vài câu khiển trách của mẹ cậu, ngay cả một đứa trẻ nghịch ngợm như Hoàng Minh cũng phải ngoan ngoãn trở về phòng làm bài. Hoàng Minh mới làm bài được 15 phút, nó lại chạy vào phòng ngủ, mở tủ kính lấy những mô hình của Thanh Tùng ra, không ngừng bẻ tới bẻ lui tùy ý chơi đùa. Mẹ cậu nhìn thấy cảnh tượng này, bà vội vã chạy đến để ngăn cản. “Hoàng Minh, con mới làm được bao lâu? Còn chưa tới nửa tiếng đúng không? Làm bài tập xong chưa? Không được nghịch đồ chơi của anh Thanh Tùng nữa, anh con sẽ tức giận đó, con mau làm bài tập đi.” “Bác à, đừng keo kiệt như vậy, anh Thanh Tùng hứa cho con chơi rồi, con sẽ không làm hỏng đâu.” “Chơi cái gì mà chơi, mau làm bài tập đi, con làm xong chưa? Con có thể như thế này ở nhà, nhưng tới nhà bác thì đừng hòng, mau đi làm bài tập, không làm xong thì không được ra ngoài.” Mẹ cậu tức giận giật lấy món đồ chơi từ tay Hoàng Minh, với ánh mắt sắc bén và giọng the thé, bà lớn tiếng mắng Hoàng Minh, nhưng Hoàng Minh vốn nghịch ngợm bướng bỉnh thành quen nên không hề sợ bà, nó nhìn thấy đồ chơi trong tay bị mẹ cậu cướp mất, nên cũng giả vờ về phòng làm bài tập. Sau khi đi tới phía sau mẹ cậu, nó lặng lẽ ngồi xổm xuống, duỗi tay chạm vào chiếc tất lụa trên chân bà, không ngờ Hoàng Minh lại dám nghịch ngợm kéo căng chiếc tất trên bắp chân, sau đó bắn bụp một tiếng đập lên chân của mẹ cậu. Mặt bà đỏ bừng, bị Hoàng Minh chọc cho tức điên lên, Thanh Tùng từ nhỏ đến lớn chưa từng làm trò nghịch ngợm như thế này, bà hơi bất ngờ, bắp chân non mịn bị bắn vào bất thình lình, bà lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng trách mắng Hoàng Minh. “Hoàng Minh, con làm cái gì vậy? Con tự dưng nghịch tất cả bác để làm cái gì? Về phòng làm bài tập đi, nghịch ngợm vớ vẩn, con bao tuổi rồi? Năm sau lên cấp hai rồi đúng không? Vậy mà vẫn nghịch ngợm thế này, không được chạm vào tất lụa của bác nữa, lỡ làm rách mất thì sao, mau làm bài tập đi, không làm xong thì đừng hòng ra ngoài.” Hoàng Minh vừa mới dùng ngón tay chạm vào tật lụa của bà, cảm giác rất bóng loáng thích thú, vẫn muốn vươn tay kéo thêm phát nữa thì bà đã duỗi chân được bọc trong tất lụa ra, nhẹ nhàng đá vào tay Hoàng Minh. “Con vẫn muốn chơi chứ gì? Vẫn muốn đúng không? Có gì hay ho đâu mà chơi, vừa vào nhà bác đã đòi chơi game, bây giờ lại đòi chơi mô hình, rảnh quá còn chơi tất lụa của người lớn, mau về phòng đi, con còn làm như vậy nữa thì bác sẽ tức giận thật đó.” Hoàng Minh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mẹ Thanh Tùng, cặp kính gọng vàng trên mặt hơi run lên, bà trừng mắt lớn tiếng mắng Hoàng Minh, tóc của bà được búi lên đỉnh đầu, vẻ mặt nghiêm túc cộng thêm cặp kính gọng vàng trên mặt khiến bà giống như một người mẹ giáo dục nghiêm khắc. Lúc này Hoàng Minh đã bị khí thế của bà dọa sợ nên không còn lưu luyến mô hình của Thanh Tùng nữa, cuối cùng lại quay vào phòng nhặt cây bút lên và bắt đầu làm bài tập. Sau khi vội vàng làm xong bài tập nghỉ hè hôm nay, Hoàng Minh nóng lòng đến phòng khách, cầm máy chơi game của Thanh Tùng và bắt đầu chăm chú chơi. Lúc này mẹ cậu đang ngồi bắt chéo hai chân trên ghế sofa đọc báo, bà đưa tay đẩy chiếc kính gọng vàng đang đeo trên mặt, sau đó duỗi chân ra, co quắp các ngón chân được bọc trong tất lụa để thư giãn kinh mạch. Khi nhìn thấy Hoàng Minh đang ngồi trước TV tập trung chơi game, bà lại càm ràm vài câu. “Đừng chơi game quá lâu đấy, không tốt cho mắt đâu, con ngồi dịch ra sau một chút, đừng ngồi gần như vậy.” Hoàng Minh làm ngơ trước mấy lời cằn nhằn của bà, vẫn dí sát màn hình, cầm bộ điều khiển trò chơi và điên cuồng ấn nút loạn xạ, thấy vậy bà liền cao giọng hơn. “Hoàng Minh, con nghe chưa đó? Đừng dí sát TV như vậy, ngồi dịch ra phía sau một chút, ngồi thế này không tốt cho mắt đâu, Hoàng Minh, bác nói con có nghe thấy không.” “Vâng vâng vâng, con biết rồi, sao bác còn thích lải nhải hơn mẹ con vậy.” Sau khi nói xong, Hoàng Minh cầm máy chơi game và miễn cưỡng lùi lại vài bước, dựa vào chân ghế sofa nơi bà đang ngồi, đầu vừa vặn chạm vào chiếc đùi được bọc trong tất lụa của bà. Hoàng Minh hơi nghiêng đầu, khẽ dựa vào chiếc đùi được bọc trong tất lụa, cảm nhận xúc cảm của đùi bà qua chiếc váy xếp li màu trắng. Bởi vì bà coi Hoàng Minh như một đứa trẻ, dẫu sao nó cũng nhỏ tuổi hơn con trai mình, cho nên bà cũng không quan tâm mấy, để mặt Hoàng Minh dựa đầu lên đùi mình, tiếp tục duỗi căng thư giãn các ngón chân. Mặc dù mẹ cậu không quan tâm, nhưng Thanh Tùng đang đọc sách trong phòng ngủ đã phát hiện ra đôi mắt của thằng em họ Hoàng Minh hơi nghiêng qua, nó không hề xem trò chơi trong TV mà tập trung nhìn từ trên xuống dưới đôi chân được bọc trong tất lụa của mẹ cậu. Thanh Tùng nghi ngờ Hoàng Minh lưu luyến đôi chân đi tất lụa của mẹ cậu, mới bé tí mà đã nhìn chằm chằm vào đôi chân đi tất lụa của người lớn, một đứa trẻ nhà giàu mới nổi như Hoàng Minh đã quen với việc sống lỗ mãng ở nông thôn, đương nhiên sẽ trưởng thành sớm hơn Thanh Tùng một chút. Thanh Tùng thậm chí còn nghi ngờ rằng em họ của cậu không còn là trai tân nữa. Xét cho cùng, những người sống trong những ngôi làng thành thị như chỗ của Hoàng Minh đều là những hộ gia đình bị phá nhà buộc phải dời đi nơi khác hoặc là những nhà giàu mới nổi, từ nhỏ đã chơi bời lêu lổng ở ngoài, nhìn cái dáng vẻ nghịch ngợm ranh mãnh của thằng em họ, chắc là tác phong bên ngoài của nó cũng chẳng tốt đẹp tẹo nào.
0 bình luận