Chương 17: Chênh lệch (phần 1)

Video trên màn hình đã phát xong từ lâu, dừng ở cuối đoạn, chiếu vào phòng khách rộng rãi một ánh sáng lờ mờ. Cả người cậu run lên như bị co giật, trong mũi phát ra một tiếng nghẹn ngào vô cùng yếu ớt. Vừa rồi bị người đàn ông áp ở phía sau lưng nên cậu cố gắng hết sức kiềm chế đau đớn, ngay cả sự bi thương cũng sợ mình để lộ ra trước mặt người đàn ông. Giang Sùng Châu cầm ô rời đi, trước khi đi còn phát lòng từ bi nhặt quần áo rơi vãi trên mặt đất lên, ném vào người cậu. Đan Mạt hơi cong đầu gối, sau đó chậm rãi vươn tay ôm lấy cơ thể mình, một động tác phòng ngự theo thói quen, vết bầm tím khắp người cậu là do vừa rồi Giang Sùng Châu tạo ra, khiến cậu trông giống như một con búp bê vải rách bị người ta chơi hỏng. Trên sàn nhà lót gạch vân giả gỗ còn sót lại mấy mảnh vỡ của điện thoại di động, đây là điện thoại di động đầu tiên mà cậu có trong đời, trước kia cậu chỉ có thể nhìn người ta sử dụng, cậu vẫn còn nhớ rõ khi trước... Cảnh Giang Sùng Châu đưa cậu đến cửa hàng điện thoại di động. Cậu hoàn toàn không biết cách sử dụng mấy sản phẩm điện tử công nghệ cao này, cuối cùng chọn một cái thích hợp cho người lớn tuổi sử dụng bởi vì cậu chỉ cần thao tác đơn giản, lúc ấy sắc mặt nhân viên cửa hàng liền thay đổi, dù sao trông thấy cách Giang Sùng Châu ăn mặc, cho rằng đối phương là khách hàng lớn, nào ngờ cuối cùng lại chọn cái rẻ nhất. Giang Sùng Châu dịu dàng hỏi cậu: "Có chắc là em muốn lấy cái này không?" Thời gian dài sống trong cảnh bị người ta ghét bỏ, Đan Mạt có thể nhạy cảm phát giác sắc mặt của nhân viên cửa hàng đã thay đổi, cậu có chút sợ hãi gật gật đầu với Giang Sùng Châu. Giang Sùng Châu đưa tay vuốt sống lưng cậu tựa như đang dỗ dành, khẽ cười nói: "Vậy chúng ta đi cửa hàng khác mua." Điện thoại di động bật nguồn xong phải sử dụng thế nào cũng là do Giang Sùng Châu dạy cậu. Đan Mạt chỉ biết những chữ đơn giản, mấy chữ phức tạp quá thì không nhận ra, trước đây cậu không nhận biết được chữ "Sùng", vì thế cậu bèn tự miêu tả hình dáng chữ lên trên giấy. Có đôi khi Giang Sùng Châu muốn ra ngoài, cậu liền ở nhà một mình, viết đi viết lại ba chữ Giang Sùng Châu vô số lần, nhớ trong lòng rất kỹ. Một lúc lâu sau, ý thức mông lung mới dần dần trở lại, cậu mặc kệ toàn thân đau nhức, chậm rãi bước xuống ghế sô pha, sau đó ngồi xổm trên mặt sàn nhặt những mảnh vỡ của điện thoại di động đã bể tan tành. Lúc Giang Sùng Châu nổi giận, anh không hề có một chút thương xót nào, màn hình điện thoại đã vỡ nát, mấy miếng thủy tinh nhỏ vỡ vụn vương vãi khắp nơi. Cậu lẳng lặng cầm điện thoại di động ở trong lòng bàn tay, không bao lâu sâu hốc mắt liền đỏ lên. Lúc trước Giang Sùng Châu ép buộc cậu, cậu còn có thể kiềm nén sự khó chịu của mình.
0 bình luận