Chương 3: Trở về đáy vực sâu ( phần 3 )

"Con mẹ nó tôi muốn cậu nín khóc!" Giang Sùng Châu nổi giận nói. Cũng bởi vì dáng vẻ đáng thương này của cậu nên mới có thể mê hoặc anh, khi đó anh mang Đan Mạt trở về, có rất nhiều người cảm thấy thắc mắc, còn cười nhạo anh bảo mấy đứa bé trai sạch sẽ còn nhiều mà, đứa này phỏng chừng đã bị người khác chơi hỏng rồi. Đan Mạt khiếp sợ không dám lên tiếng, Giang Sùng Châu kéo cánh tay cậu, lôi cậu đến bên sô pha, quyển sổ trong tay giữ không được chặt cũng bị rơi xuống, đầu đập lên thành ghế sô pha truyền đến một cơn đau nhức, cả người cậu choáng váng, không dám nhúc nhích cũng không dám nói lời nào. Giang Sùng Châu để Đan Mạt nằm trên ghế sô pha, duỗi tay cời quần của cậu. Đan Mạt rùng mình một cái, tựa như không hề quen biết người đàn ông trước mặt này, cậu kéo quần mình lại khẽ gọi một tiếng: "... A Châu." Nghe âm thanh yếu ớt của cậu, Giang Sùng Châu nhíu mặt đôi chân mày đẹp đẽ, giọng nói lạnh lẽo: "Sau này đừng bao giờ gọi tôi như thế nữa, rõ chưa?" "..." Cậu không biết mình đã làm sai chỗ nào, mà quần đã bị kéo xuống đầu gối rồi. Sắc mặt Giang Sùng Châu u ám kiểm tra thân thể của cậu, cậu thấy hốc mắt anh đỏ bừng, cậu giống như một con thỏ bị sợ hãi quá mức, tròng mắt ướt sũng khiếp sợ nhìn anh, vô tình lại khiến người ta muốn hung hăng dày vò. Vốn dĩ anh mang Đan Mạt về nhà là vì thương hại, nhưng nghĩ đến việc từng có bao nhiêu người đã thưởng thức qua thân thể này, trong lòng anh liền sinh ra một sự đố kỵ mãnh liệt, động tác tay cũng dần dần trở nên mạnh bạo hơn. Đan Mạt chưa bao giờ trải qua những chuyện thế này, vất vả lắm mới được Giang Sùng Châu cứu khỏi tay của bọn đàn ông, cho rằng cuộc sống sau này của mình đã có một tia hy vọng. A Châu từng nói... Anh sẽ không đối xử với cậu như những người khác, chỉ cần sau này cậu học hành chăm chỉ là có thể sống cuộc sống của một người bình thường, xứng đáng có được tôn trọng. Sống trong căn nhà này hơn một tháng, thậm chí cậu cũng sắp quên đi hoàn cảnh cuộc sống lúc trước của mình tồi tệ đến mức nào, bị người khác bắt nạt sỉ nhục, ngay cả việc mong được lấp đầy bụng mỗi ngày cũng là những hy vọng xa vời, núp trong căn nhà nhỏ chật hẹp, nghe bên ngoài truyền tới những lời tục tĩu của đàn ông cùng những lời nịnh hót không ngừng lấy lòng của mẹ, cậu sợ mình sẽ bị phát hiện, chỉ đành co rúc trốn dưới gầm bàn, không dám cử động. Khi cậu cho rằng mình là một người bình thường. Thế nhưng đau đớn lại một lần nữa kéo cậu trở về đáy vực sâu.
0 bình luận