Chương 4

Bộ dạng bà ấy lúc này trông có vẻ sốt ruột, như thể đang cố gắng chịu đựng điều gì đó. Trong mắt tôi lúc đấy chỉ thấy mẹ tôi đang vô cùng rất giận, nên tôi cũng không dám nói gì nữa, chỉ thấy vô cùng ấm ức. Tôi rõ ràng là đúng, nhưng mẹ tôi lại bênh vực người khác, điều đó khiến tôi cảm thấy rất buồn. "Được rồi! Lớp chúng ta học tiếp thôi?! Chẳng mấy chốc lại hết giờ, thế nên chuyện gì để sau khi hết giờ học rồi nói!” Mẹ tôi nói điều này trong sự run rẩy. Tôi khá ngạc nhiên, tại sao lúc này người mẹ bá đạo của tôi lại nói giống như đang thương lượng gì đó với một ai đó. Tuy là nói thế, nhưng vì hôm nay có quá nhiều điều không thể giải thích được xảy ra nên trái tim tôi tràn ngập những cảm xúc nhỏ nhặt khác nhau, vì vậy tôi cũng không còn tâm trạng gì để suy nghĩ tới điều đó nữa. Phần còn lại của bài học, mẹ tôi cũng đã điều chỉnh lại được phong thái của mình, còn tôi thì cứ ngồi đó ngây ngốc cố nốt buổi học. Ngay khi chuông báo tan học vang lên, mẹ tôi cho tan lớp đúng giờ, một điều vô cùng hiếm thấy ở mẹ tôi, còn tôi thì cũng vội vội vàng vàng chạy vào nhà vệ sinh. Tôi lờ mờ nghe thấy giọng nói của mẹ tôi sau lưng: "Mạnh Cường, em sao vậy, lên lớp không nghe giảng, tan học không làm bài tập, còn có bạn nói là em chơi điện thoại, em tiết sau không cần phải học nữa, em đi với cô!” Tôi biết “tên phế vật” này tới số rồi, khiến lòng tôi không khỏi mừng thầm. (Không biết đi vệ sinh xong tôi sẽ lại được nhìn thấy khung cảnh tàn nhẫn bét nào đây.) Ở trong nhà vệ sinh, tôi có thể thả lỏng toàn bộ sự kìm nén trong tiết học.Tiếp đó cơ thể tôi cũng nhẹ nhàng theo dòng chảy đang tuôn ra xối xả. Ngoài ra, cái “tên phế vật” chắc cũng đang phải nhận 'hình phạt' thích đáng, những cảm xúc vừa rồi của tôi dường như cũng đi theo dòng nước tiểu xả xuống cống. Tâm trạng tôi lúc này đã vô cùng thoải mái, khoan thai đi ra khỏi nhà vệ sinh. Cũng chẳng mấy khi được tan tiết đúng giờ, tôi tự hỏi liệu mình có nên sử dụng thời gian này để xem cái bộ dạng bị giáo huấn thảm hại của cái “tên phế vật” đó hay không. Bình thường, tôi thường hay bị mẹ chỉ trích, giờ nhìn người khác cũng bị như mình chẳng phải vui lắm sao? Đặc biệt là cái “tên phế vật” đó, chỉ cần được nhìn bộ dạng bị chỉ trích của hắn một chút thôi cũng khiến tôi vui vẻ cả ngày. Vì vậy, tôi bước đến phòng làm việc của giáo viên với tâm trạng vui vẻ, vừa bước đến cửa phòng thì thấy bên trong phòng chỉ có một số thầy cô khác đang làm việc, hoàn toàn không có cảnh tượng mẹ tôi mắng mỏ hay dạy dỗ ai đó. Nhưng tôi cũng chẳng lấy làm lạ quá lâu, tôi chỉ nhớ rằng có lẽ mẹ tôi phải đã lôi “tên phế vật” đó đến 'Căn phòng đen” rồi.
0 bình luận