Chương 2
Từ khi hắn bị chuyển chỗ ngồi ra đó càng khiến các bạn trong lớp khinh thường hắn hơn. Mặc dù mẹ tôi cực kỳ nghiêm khắc với tôi, nhưng cha tôi lại chiều chuộng tôi vô lối, thế nên trong tâm thức tôi đối xử với các bạn học khác cũng có hơi hống hách.
Đặc biệt là với kiểu người nhu nhược như hắn, càng khiến tôi không thể coi trọng hắn nổi. Lần này hắn mà lại lặng lẽ tránh đường thì chỉ càng khiến tôi càng khinh thường hắn hơn thôi.
Khi tôi chạy đến cửa, giáo viên chủ nhiệm bước từ ngoài cửa bước vào vào, chặn đường tôi.
"Em đi đâu vậy, đến giờ vào học rồi, còn không mau về chỗ ngồi đi!"
Cái giọng điệu không thể nhầm đi đâu làm tôi đờ người ra. Mẹ tôi chỉ cao chưa đến 1 mét 5, có rất nhiều cậu con trai học cấp 2 đều cao hơn mẹ tôi.
Ngay cả khi chiều cao của tôi cũng chỉ ở mức trung bình nhưng tôi cũng cao hơn bà ấy hẳn một cái trán.
Chỉ là, với tư cách là một giáo viên thì bà ấy có sự uy nghiêm khó bì. Không ai dám ngẩng đầu lên nhìn khi đứng trước bà ấy.
Mà với tôi là con trai bà ấy thì nỗi sợ đó còn lớn hơn nữa, giống như con chuột sợ hãi khi đụng trúng con mèo vậy.
Nhưng lần này tôi thực sự mắc tè đến mức không nhịn được nữa, nên tôi liền trả lời: "Em muốn đi vệ sinh."
"Vậy tại sao vừa nãy không đi mà bây giờ mới đi?"
"Mãi đến vừa nãy chúng em mới được tan lớp."
Tôi đang muốn phản bác tiếp thì tiếng chuông vào học reo lên.
"Chuông vào lớp kêu rồi, em mau quay lại chỗ ngồi đi, tan học đi sau!"
Cô chủ nhiệm nghiêm mặt nói, tôi cũng không dám nói nữa chỉ biết quay về chỗ ngồi của mình.
Khi tôi quay đầu lại thì thấy “tên phế vật” đang cười tôi, điều đó khiến tôi tức điên lên.
Tôi lén nhìn thấy cô chủ nhiệm dường như đang không nhìn về phía mình nên tôi đến chỗ của hắn và đẩy mạnh bàn của hắn khiến dụng cụ học tập của hắn rơi đầy ra đất. Sau đó thì tôi quay trở lại chỗ ngồi của mình là vị trí bàn phía sau người bạn cùng bàn của “tên phế vật”.
Khi về chỗ ngồi, tôi thấy cô giáo chủ nhiệm hai tay đang vịn vào bục giảng, cau mày nhìn “tên phế vật” đang nhặt đồ dưới đất lên.
Lẽ nào bà ấy nhìn thấy việc tôi bắt nạt hắn rồi sao?
Bà ấy không nói gì, nhưng đôi mày ngày càng cau có, bởi vì tôi ở khá gần bục giảng nên tôi còn có thể nhìn thấy hai tay bà ấy như nắm chặt lấy bục giảng, thậm chí còn có chút run rẩy.
Tôi cảm thấy có lẽ bà ấy đang rất tức giận, giống như núi lửa sắp phun trào. Bây giờ tất cả các học sinh đều đã trở lại chỗ ngồi của mình.
Tình huống quái đản này khiến các bạn trong lớp không khỏi hoang mang, có người thì thầm hỏi những người xung quanh rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Còn mẹ tôi, người luôn ghét người khác nói chuyện riêng trong lớp khi bà ấy đang giảng bài dường như lại tỏ ra làm ngơ, bà ấy vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào hướng “tên phế vật”, mà lúc đó tôi tựa như mơ hồ nhìn thấy mồ hôi đang lấm tấm trên trán mẹ tôi.
0 bình luận