Chương 4

Lúc ăn trưa, cậu chỉ ăn vài miếng rồi rời khỏi căng tin, giờ tan trường, cậu không đi chơi bóng rổ với các anh em mà biến mất, không biết đã đi đâu. Bình An đứng trong toilet, dựa vào cửa, cảm giác bụng chướng khiến cậu muốn phát điên, nhưng nhịn tiểu lâu như vậy, ngoại trừ sưng tấy đau đớn, còn có một loại khoái cảm kỳ lạ kéo dài ở bụng dưới của mình. Bình An không biết là do bàng quang căng thẳng, ép vào tuyến tiền liệt của cậu, gây ra khoái cảm. "Phải làm sao đây..." Bình An không khỏi hoảng sợ, cậu không muốn bàng quang nổ tung mà chết, nhưng lại không muốn đi gặp bác sĩ nói mình không thể đi tiểu. Bình An chợt nhớ đến một người, Diệp Nhiên, hắn là người thông minh sắc bén nhất Bình An từng gặp, đồng thời hắn cũng là người Bình An tin tưởng nhất, hắn nhất định sẽ giúp cậu, hắn nhất định có cách. Thế là xong, đến gặp Tuấn Kiệt, nhờ hắn giúp mình. … Bình An đứng ở trước mặt Diệp Nhiên, cúi đầu, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng. "Ý cậu là, cậu đột nhiên không thể đi tiểu nên muốn tôi giúp cậu?" Tuấn Kiệt nhẹ nhàng nhắc lại lời của Bình An, Tuấn Kiệt thực ra có chút kinh ngạc, hắn không ngờ Bình An lại trực tiếp bày tỏ sự xấu hổ của mình, cầu xin sự giúp đỡ của hắn. “Ừ, ừ.” Bình An vẫn còn ngượng ngùng, nhưng bàng quang căng phồng lại không cho phép cậu chần chừ nữa. Tuấn Kiệt nhìn về phía bụng dưới của Bình An, dưới lớp áo sơ mi của cậu, tuy bị quần ngăn lại nhưng vẫn có thể thấy rõ bụng dưới của Bình An có chỗ phình ra. Tuấn Kiệt trực tiếp đưa tay chạm vào bụng Bình An. "Có phải ở đây không? Trướng như vậy." Sự đụng chạm đột ngột khiến Bình An run lên, dựa cả người vào người Tuấn Kiệt. "Ừm... ôi trướng quá, Tuấn Kiệt, giúp tôi với..." Tuấn Kiệt đỡ Bình An, dẫn cậu vào nhà vệ sinh. "Trước tiên hãy để tôi xem chuyện gì đang xảy ra." Bình An cởi nửa quần đứng trước toilet, tựa lưng vào lòng Tuấn Kiệt, hành động này càng khiến cái bụng căng phồng của cậu càng lộ rõ. Tuấn Kiệt đưa tay ấn vào bàng quang của Bình An, chậm rãi bóp thành vòng tròn. "Đừng, đừng ấn... a... trướng quá..." Bình An giọng nói đầy nước mắt, nhịn tiểu gần cả ngày khiến cả thể chất lẫn tinh thần của cậu đều kiệt quệ. Bàng quang căng phồng bị ấn đi ấn lại nhiều lần, cảm giác khiến chân cậu yếu ớt và gần như khuỵu xuống đất. "Ngoan ngoãn, để tôi thử xem có thể giúp cậu bài xuất hay không."
0 bình luận