Chương 4

Khi Tuấn Kiệt cố gắng quan sát thì thấy, một bóng người chỉnh tề trong bộ võ phục, hai tay chống vào hông ngạo nghễ nhìn xuống. Ánh trăng rọi vào mặt, soi rõ đạo cô đó có một sắc đẹp vô cùng diễm lệ. Người ta có cảm tưởng đó là một cô gái măng tơ, tuổi chưa đầy hai tám và tràn đầy nhựa sống của lứa thanh niên. Nhưng đằng sau vai nàng nhô lên đôi kiếm khiến cho kẻ si tình cũng phải dè dặt. Cô gái này ngồi trên một con lừa buộc trên cổ một chiếc chuông, hình ảnh thật mĩ. Lúc này Tuấn Kiệt chỉ muốn đè nàng thật mạnh xuống đất mà làm chuyện mà ai cũng biết. Giống như phát hiện được có người đang quan sát mình, mĩ nữ nhanh chóng lấy ra một món gì đó, không chậm mà nhanh liền phóng thẳng vào chỗ mà Tuấn Kiệt đang đứng. Mà Tuấn Kiệt dù xúc động trước vẻ đẹp của nàng nhưng vẫn luôn chú ý tới mọi thứ xung quanh, phát hiện có nguy hiểm, liền nhanh chóng né ra, vì hắn đã tu luyện nên tốc độ liền siêu viễn phàm nhân, khiến cho mĩ nữ kinh ngạc vô cùng. - Ngươi là ai? Nếu không phải đến ám sát ta thì mau cút đi. Nếu không ta chắc chắn sẽ giết ngươi. Cô gái nói, nàng dù không cảm thấy bất kì nội lực nào phát ra từ Tuấn Kiệt nhưng cảm giác của nàng cho biết người trước mắt mạnh hơn nàng rất nhiều. - Nga mĩ nữ, nếu cô không có việc gì có thể giúp ta ra khỏi đây được không? Ta bị lạc trong đây cũng khá lâu rồi. Tuấn Kiệt trông vô tội trả lời, nhưng trong đầu hắn đang nghĩ đến hàng ngàn kế hoạch để thu phục mĩ nữ trước mắt về hậu cung của mình. Nghe được Tuấn Kiệt muốn tiếp tục dây dưa, cô gái cũng không nói nhiều, liền một lần nữa ra tay với hắn, chỉ thấy một tia sáng yếu ớt chợt xuất hiện rồi biến mất trên tay nàng. Mà Tuấn Kiệt do lúc nãy có chút si ra nên không nhìn kĩ, một lần nữa quan sát thì hắn phát hiện ra nàng sử dụng ngân châm để tấn công hắn, mà trên châm còn có độc. Trong đầu, Tuấn Kiệt lúc này cũng đã mơ hồ đoán ra nàng là ai. Được xưng là ác ma giết người như ngóe, Xích Luyện tiên tử, Lý Mạc Sầu, nếu nàng còn chưa có hai đồ đệ đi theo có nghĩa là nàng còn chưa diệt Lục gia trang a. Mà thời điểm hiện tại có thể là khởi nguồn của câu chuyện. Làm hắn hào hứng hơn là có khi Dương Quá còn chưa gặp Tiểu Long Nữ a. Vậy thì tỉ lệ cưa đổ Tiểu Long Nữ của hắn càng được tăng thêm nha. - Ngươi... Ngươi như vậy mà né được, mau nói ra ngươi là người do ai phái tới?? Lý Mạc Sầu kiêng kị nói, nàng không ngờ người trước mắt lại lợi hại như vậy, có thể dễ dàng thoát được ngân châm của nàng, thậm chí hiện tại hắn còn đang cầm một vài cây lên quan sát mà không lo ngại độc trên ngân châm. - Hắc hắc, ta là ai không quan trọng, hiện tại ta đã quyết định muốn lấy nàng làm vợ a. Tuấn Kiệt vô sỉ nói lên, nếu là người khác thì hắn có thể lên kế hoạch, còn đối với cô gái trước mắt, có lẽ biện pháp hữu hiệu nhất là trực tiếp nói, có khi hiệu quả còn tốt hơn. - Đừng có giỡn mặt với ta... Ngươi có biết ta chính là Luyện Xích tiên tử Lý Mạc Sầu không. Cô gái lên giọng nói, nàng không ngờ tên trước mắt lại vô sỉ như vậy, nếu không phải hắn mạnh hơn nàng rất nhiều có khi nàng đã liều mình giết chết hắn rồi. - Lý Mạc Sầu...Hừm!!!... Cái tên này rất hay a. Từ nay trở đi ta gọi nàng là Mạc Sầu được không, vợ của ta.
0 bình luận