An Phù càng thêm thương tâm, ngực đau xót, vành mắt lập tức đỏ lên. “Con tưởng mẹ sẽ nhớ, con đã đợi mẹ rất lâu ở trong văn phòng, con có gọi điện thoại cho mẹ nhưng cũng không gọi được.” “Buổi chiều ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn, điện thoại di động tắt máy.” Lời giải thích của Hạ Sương có vẻ rất lãnh đạm, gần như không nghe ra bất kỳ cảm xúc đau lòng nào. An Phù ngồi xổm ở ven đường, nhìn bóng dáng bị đèn đường kéo dài, tâm thần hoảng hốt. Một...