Chịu đựng dục hỏa bốc lên, cô ấy đẩy cô gái trên người xuống, nhưng đã trúng rồi thì lại càng chọc ghẹo quá đáng hơn nữa.
"Không muốn mà."
An Phù đã hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ làm việc dựa vào bản năng, liên tục ngửi hít mùi cam quýt trên người người phụ nữ, càng ôm chặt người phụ nữ không thả.
Sau đó ngửi một đường tử cổ đến xương quai xanh người phụ nữ, cuối cùng mới hài lòng dừng lại trước ngực người phụ nữ, giơ tay lên, năm ngón tay nắm chặt một viên tròn tròn nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó cẩn thận ngửi qua, xác định mùi thơm là truyền từ chỗ này lại mở môi, ngậm lấy viên vú nhỏ rồi bắt đầu vừa mút vừa cắn.
Ngậm lấy núm vú vừa cắn vừa gặm, nên giữa chân cây đồ hàng kia lại càng cứng rắn, đỉnh đến cô khó chịu không thôi, phải vội chổng mông lên tránh né, giữa chân tâm lại bị cây dương vật thô to cọ vào, mép quần lót lại bị đẩy ra một khoảng.
Hạ Sương cắn môi, biểu cảm cực khổ sở.
Liên tục bị trêu chọc, dục vọng giống như thủy triều vọt đến, ngay cả thuốc cũng không ngăn cản nổi.
" An Phù... Xuống khỏi người mẹ..."
Chút lý trí còn sót lại vẫn đang cố giãy giụa, thở ra một hơi xong còn chưa kịp ngăn cản thì cây gậy dưới thân đã chen vào trong đồ lót của con gái, bướm nhỏ của con gái chưa từng trải qua tình dục từng chút một bị cây dương vật ma sát...
Bởi vì dưới người có thêm cây đồ vật kia, nên kỳ phát dục tuổi trẻ qua đi, tính dục Hạ Sương lại càng thêm mãnh liệt, chỉ một chút xíu kích thích cũng có thể khiến nó cương cứng sung huyết, cứng rắn trướng đau.
Vì để không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, về sau mỗi ngày cô ấy đều phải dựa vào thuốc để kiềm chế dục vọng.
Rất không khéo là vì về nước vội vàng, hôm nay cô ấy vừa vặn quên uống thuốc.
Trong căn biệt thự lớn như vậy chỉ có phòng ngủ lầu một là sáng đèn.
Trên giường lớn của căn phòng, một người phụ nữ ngoại hình xinh đẹp, làn da trắng nõn, khí chất ưu nhã thành thục toàn thân trần trụi nằm ở trên giường, mà ép ở trên người cô ấy lại là con gái nhỏ mười sáu tuổi của cô ấy.
Trên tiệc tụ họp không thể thổ lộ ra, tâm trạng cả đêm của An Phù hỏng hét, chỉ khi ngửi được mùi hương cam quýt kia, phiền muộn nơi đáy lòng mới tiêu tán đi một chút.