Chương 1: Đến ký túc xá thăm con trai

“Con trai, trường mới của con ở đâu? Sao mẹ không tìm thấy?” Tôi đứng trước cánh cổng khóa trái, một tay cầm điện thoại, tay kia cầm chiếc bánh sinh nhật, đứng dưới cái nắng như thiêu như đốt. “À... Mẹ ơi, trường học của con đã chuyển đến khu mới rồi. Con gửi địa chỉ vào điện thoại di động của mẹ nhé.” Nó là đứa con duy nhất mà vợ chồng tôi có, cũng là sợi dây gắn kết tình cảm và chỗ dựa tinh thần của hai vợ chồng. Mặc dù chúng tôi lớn lên ở một huyện nhỏ nhưng con trai tôi rất có tinh thần cạnh tranh và đạt được thành tích xuất sắc. “Mẹ ơi, con muốn thi vào Đại học Bách Khoa.” Con trai tôi luôn nói câu này khi còn học tiểu học, tôi đương nhiên cảm thấy rất vui, nhưng đồng thời chuyện này cũng mang lại áp lực tài chính. Thực ra, chồng tôi đã đi làm ở vùng khác từ khi con trai tôi còn rất nhỏ, sau đó tôi cùng chồng lên thành phố kiếm tiền để tiết kiệm tiền học phí cho con trai, bây giờ chồng tôi đang làm nghề lái xe tải, còn tôi là nhân viên bán hàng cho một công ty bảo hiểm. Con trai tôi cũng được nhận vào trường cấp 3 trọng điểm của tỉnh như mong muốn và sống cùng thành phố với chúng tôi. Chỉ có điều tôi và chồng đều sống trong ký túc xá nhân viên, cộng thêm việc chồng tôi phải lái xe tải đường dài nên gia đình ba người chúng tôi hiếm khi có dịp đoàn tụ cùng nhau. Ngồi trên taxi, tôi háo hức mong đến lúc gặp con trai. Xe càng đi càng tiến vào nơi hẻo lánh, phải một lúc lâu mới xuất hiện những tòa nhà cao tầng, nhưng những tòa nhà cao tầng này cơ bản vẫn chưa được hoàn thành. Lúc này, thành phố mới đầy rẫy công trường xây dựng và bụi bặm. Để thu hút người dân đến sống ở đó, chính phủ đã chuyển những trường trọng điểm hấp dẫn nhất về đây, đặc biệt là các trường tiểu học, giá nhà ở xung quanh thậm chí còn tăng cao hơn. “Chúc mừng sinh nhật con yêu, để mẹ xem nào, lại cao thêm rồi nha.” Vừa gặp nhau, tôi đã mỉm cười nắm tay con trai, ngước đôi mắt sáng ngời nhìn đứa con đẹp trai của mình. “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” “Sinh nhật con trai chẳng nhẽ mẹ lại không tới? Hơn nữa, hôm nay là cuối tuần, tất cả các bạn cùng lớp đều về nhà rồi, một mình con ở trong ký túc xá chắc cô đơn lắm.” “Không phải đâu mẹ, ký túc xá bọn con có sáu người, chỉ có hai người về nhà thôi, còn lại vẫn ở ký túc xá giống như con.” “Được rồi, cho tôi xem trường mới trông như thế nào đi. Lát nữa mẹ sẽ đưa con đi ăn nhà hàng.” Tôi nắm tay con đi thăm trường học. Hôm nay tôi mặc trang phục công sở, chiếc áo sơ mi trắng được nhét gọn gàng trong chiếc váy đen ôm sát hông, đôi tất đen ôm lấy đôi chân thẳng dài thon gọn. Đôi giày cao gót mũi nhọn màu đen gõ nhẹ trên con đường đá trong khuôn viên yên tĩnh. Đi bên cạnh mày con trai đã không còn non nớt của tôi, nhìn từ phía sau còn tưởng là một cặp đôi đang đi dạo trong khuôn viên trường. Đi loanh quanh một lúc, cuối cùng chúng tôi cũng đến được khu ký túc xá, quản lý ký túc xá đã về nhà nghỉ cuối tuần, từ tầng một lên tầng ba chỉ gặp hai học sinh. Tôi đẩy cửa phòng ký túc xá của Đức ra, phát hiện không có ai bên trong. “Không phải con nói trong ký túc xá của con có sáu người sao, hai người về nhà rồi? Bốn người còn lại đâu?” “Bọn nó đang chơi bóng rổ mẹ ạ, con cũng đi bộ từ sân thể dục ra cổng đón mẹ. Hơn nữa, con là một trong bốn người đó, mẹ phải tính cả con vào nữa.” “Biết rồi nha!” Tôi vỗ mạnh vào vai con trai, sau đó mắt tôi bắt đầu quét khắp căn phòng. Điều đầu tiên tôi nhận thấy là căn phòng này vô cùng bừa bộn, chăn trên giường không được gấp lại khiến một người mẹ như tôi cảm thấy khó chịu. “Mấy đứa ở bẩn quá đó, sắp thành chuồng chó rồi.” Sau đó xuất phát từ bản năng tự nhiên của tất cả các bà mẹ, tôi bắt đầu dọn dẹp. “Mẹ à, mẹ không hỏi xem giường nào là của con đã gấp chăn rồi, mất công gấp cho bọn nó.” “Con sống ở đây thì mẹ coi như đang lo cho cả phòng đi, mẹ cũng thay bố mẹ của mấy đứa khác dọn dẹp tí vậy, không tốn nhiều công sức đâu.” Con trai tôi đang ngồi một bên nhìn tôi làm việc, không phải nó không muốn làm, chỉ là con trai tôi biết dù có dọn dẹp thế nào thì ngày mai phòng vẫn sẽ bừa bộn. “Vừa rồi đáng lẽ mày nên chuyền bóng cho tao, chẳng biết phối hợp gì cả?” “Xàm quá, tại tay mày thối quá thôi.” Ba người bạn cùng phòng của Đức vừa mới chơi bóng xong đã ồn ào đi vào. Lúc này tôi đang cúi xuống quét sàn, quay mặt ra cửa. Trời nóng bức khiến tôi phải cởi hai cúc áo, không ngờ vào thời điểm này, ở góc độ này, tôi lại bị ba người bạn cùng phòng của con trai nhìn chằm chằm. Ba thiếu niên sửng sốt, một là bọn họ không ngờ trong ký túc xá nam lại xuất hiện một người phụ nữ, hai là họ không ngờ rằng người phụ nữ lại dùng tư thế này đứng đối diện với bọn họ. “Mấy đứa là bạn cùng lớp của Đức phải không?” “À... con... con chào cô.” Ba người vẫn chưa hồi phục, đến chào hỏi cũng lắp ba lắp bắp. “Mẹ à, để con giới thiệu cho.” Lúc này, con trai tôi phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng và bắt đầu giới thiệu với các bạn cùng lớp.
0 bình luận