Chương 2

Nàng mơ hồ biết bản thân không giống như những nữ tử khác, Lộ Hàng thích cơ thể của nàng không buông tay, thường khen nàng là kiều nhu ngọc cốt băng cơ mẫn cảm. Nửa năm tân hôn, hàng đêm Lộ Hàng đều trừng phạt nàng trên giường, mãi đến khi nàng không thở được mới bỏ qua. Cũng kể từ lúc đó nàng mới có tật xấu ngủ nướng, không đến lúc cơm trưa sẽ hoàn toàn không tỉnh. Bây giờ bởi vì thúc đệ luyện thương, đã hơn một tháng nàng không được ngủ nướng. Thẩm Nhân vuốt ve âm đế mẫn cảm, dường như đang xoa rửa hột táo khi đã ăn hết thịt táo, khoái cảm tê dại nảy lên da đầu từng đợt, nhịp trống leng keng dày đặc mãnh liệt, trái tim nàng đập nhanh thịch thịch thịch! Nàng muốn uống nước, miệng thơm khẽ nhếch lên dục vọng muốn đón được hạt mưa không tồn tại, cái lưỡi non mềm đè bên trong hàm răng, lưỡi đuôi kiều. Đã như một mỹ nhân xà sặc sỡ dụ hoặc, lại như là một đóa vươn nhụy hoa câu dẫn hoa anh túc. Nàng không thể kiềm chế, tay trái xốc chăn trăm tử lựu đoạn hoa lên, không khí lạnh lập tức đổ vào áo lót đào hồng lăng sa và quần lót quế khói nhẹ hà của nàng, mồ hôi mờ mịt chảy ra lập tức bốc hơi. Nàng cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại lại có loại thích ý thích thú. Bộ ngực non đủ theo động tác xoa vê âm đế mà phập phồng lên xuống, giữa áo lót và quần lót lộ ra một đoạn eo trắng bóng mềm mại, cho dù ai nhìn thấy máu cũng được đẩy lên. Khoái cảm tích lũy giống như nước trong ấm trà đổ vào trong chén trà, từng cơn từng cơn, khí nóng lan tỏa quanh chén trà, nóng đến mức bên ngoài chén trà cũng nóng, mà nước trà lại tích tụ từng chút, sắp tràn ra ly. Còn thiếu một chút. Còn thiếu một chút. Thẩm Nhân bị treo nửa vời trong không trung, giống như diều mai mối không thể bay lượn phía chân trời trong một giây cuối cùng. Tại sao? Nàng buồn rầu nhíu mày, ngón tay xoa âm đế có hơi đau, đau đớn của nàng làm nàng thanh tỉnh hơn chút, nhưng mau chóng bị biển dục vọng bao phủ, không bám lấy được gì cả. Trong gối mềm hồng căng phồng loáng thoáng lộ ra thân hình lả lướt của nữ tử, trang điểm hồng vừa lục không những không làm nàng mất đi khuôn sáo cũ, ngược lại có loại càng xinh đẹp mất hồn mất vía hơn, khó miêu tả khó vẽ. Trong đầu lại nghĩ đến hàm dưới sắc bén của Lộ Tiêu lần nữa, cảm giác sức mạnh cơ bắp cả người bùng nổ, mồ hôi dính nhớp bao bọc lấy da thịt màu lúa mạch đẹp đẽ của hắn, lộc cộc chảy vào trong quần lót hơi mỏng của hắn, vải bị dính ướt mềm nhẹ dán trên đùi lớn…… Nàng muốn lắc đầu vứt Lộ Tiêu từ trong đầu ra, không được, nàng là tẩu tẩu của hắn, sao có thể nghĩ đến hắn rồi thủ dâm. Càng áp chế, càng không có cách tránh thoát. Trong hoa huyệt non mềm tràn ra lượng lớn dâm dịch, càng mãnh liệt hơn trước đó, dục vọng trống rỗng được lấp đầy hơn.
0 bình luận