Chương 7

Có điều, trong lòng Trần Hạo vui sướng nghĩ, ha ha, lần này hai đứa cùng đi du lịch, tuy rằng trên danh nghĩa thì Nhậm Sơ Tuyết sẽ ngủ chung một căn phòng với chị họ của anh ta, nhưng phòng mà anh ta ngủ là một phòng đơn, chỉ cần buổi tối anh ta nghĩ ra biện pháp để dụ dỗ Nhậm Sơ Tuyết đến phòng của anh ta, không phải là anh ta sẽ có thể... Nghĩ đến dáng người nóng bỏng của Nhậm Sơ Tuyết, Trần Hạo chỉ cảm thấy một dòng máu nóng xông thẳng xuống nửa người dưới. Mẹ của Trần Hạo nghe xong lời Trần Hạo nói ra thì lại càng giận dữ hơn nữa: "Còn chờ mối quan hệ ổn định mới nói? Bây giờ không phải có thể quyết định rồi sao? Mẹ nói được rồi, mẹ chỉ nhận một đứa con dâu là Sơ Tuyết mà thôi." Trần Hạo vội vàng tươi cười: "Đương nhiên, đương nhiên, mẹ là người tận tụy, mẹ là người tốt." Nhậm Sơ Tuyết rất giỏi việc nhìn sắc mặt để dò xét tâm tư của người lớn, làm sao mà cô có thể không nhìn ra được hai mẹ con nhà này đang kẻ xướng kẻ họa, cố ý diễn trò cho cô ấy xem cơ chứ? Còn nhận chỉ duy nhất một đứa con dâu là cô thôi ư? Với phương diện chiều cao của Trần Hạo, còn không cao bằng chị họ của anh ta, dù sao lúc Cố Ngưng kiểm tra trên diễn đàn, số lượng cởi giày đều là 170, những phương diện khác của Trần Hạo cũng rất bình thường, nghe nói thành tích của anh ta dùng để vào đại học Z còn có chút hơi thấp... Ngoại trừ cô ra, đại khái anh ta không thể nào tìm được đối tượng có điều kiện tốt hơn cô được. Đương nhiên, Nhậm Sơ Tuyết thừa nhận rằng cô cũng không phải người tốt gì, bởi vì cô là một kẻ phàm tục và tôn thờ tiền bạc. Một lý do khác khiến cho cô ở bên cạnh Trần Hạo, một lý do không thể nào sáng sủa hơn, đó chính là vì gia đình của Trần Hạo rất giàu có, mặc dù không phải thuộc dạng gia đình giàu nứt đố đổ vách, nhưng bọn họ có tận ba căn nhà ở trong thành phố Z, cha của anh ta là phó giám đốc, còn mẹ của anh ta là một lãnh đạo cấp trung của một ngân hàng, xét về gia đình của cô, có thể coi là giai cấp ở phía trên cả cô. Từ tận đáy lòng của Nhậm Sơ Tuyết không biết đã liếc mắt hai mẹ con nhà này bao nhiêu cái, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười yếu ớt: "Dì à, dì đừng đùa anh Hạo nữa..." Cô nói được một nửa, biểu cảm trên gương mặt của cô trở nên cứng đờ, gần như dại ra. Xúc cảm mềm mại lạnh lẽo trên đùi này... Nhậm Sơ Tuyết dời tầm mắt xuống, đập vào mắt là đôi tay bị cô mê muội nhìn rất lâu kia, đôi tay thuộc về Cố Ngưng, như trúc như ngọc. Giờ phút này, đôi tay đó đang kề sát vào bắp đùi bóng loáng của cô. Nhậm Sơ Tuyết cứng ngắc quay đầu lại, nhìn về phía Cố Ngưng. Cơ thể mảnh mai của Cố Ngưng dựa sát vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, đầu hơi nghiêng về phía cô, giống như đã rơi vào trong giấc ngủ thật say, chỉ có đôi lông mi dài cong lên vẫn còn run nhè nhẹ. Không biết là vừa rồi cô không chú ý hay là do... nguyên nhân gì khác, mà váy của cô, lại bị nhấc lên một góc, tay phải Cố Ngưng, cứ như vậy không hề che chắn đặt ở trên đùi cô. Cảm giác mát mẻ của bàn tay xuyên thấu qua da thịt không hề che chắn truyền thẳng đến thần kinh trong não bộ của cô, càng hỏng bét hơn nữa chính là, hai bàn tay kia tựa hồ là vô ý thức còn đang động, da thịt mềm nhẹ, thong thả vuốt ve đùi của cô, không nhanh không chậm giống như là muốn đi sâu hơn thăm dò vào trong hang động chứa đầy mật ong ngọt ngào.
0 bình luận