Chương 6

Không được gọn gàng mà cứ đặt ở giữa ghế sau, đúng lý hợp tình chiếm trọn hết vị trí có thể ngồi của hai người. Nhậm Sơ Tuyết: "..." Có túi Hermes thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Nhậm Sơ Tuyết thầm nghĩ, có lẽ Đào Nhã Nhã nói đúng, người xinh đẹp quả thật có nhiều chuyện riêng tư giấu trong đầu mình, có lẽ đây là một sở thích kỳ lạ của Cố Ngưng, hoặc có lẽ chỉ là vì Cố Ngưng thấy cô thì không ưa được, cô ấy chỉ đơn thuần muốn ra oai phủ đầu với cô mà thôi. Nghĩ tới đây, Nhậm Sơ Tuyết bởi vì trầm mê sắc đẹp của đối phương mà không khống chế được đầu óc của mình, lúc này đây lại tựa hồ tỉnh táo hơn một chút, đồng thời suy nghĩ trở nên rõ ràng hơn, còn có một người đẹp đang đối mặt với một người đẹp khác thường nổi lên suy nghĩ chiến đấu trong nội tâm với nhau. Trên thực tế, cuộc tranh đấu giữa hai người nữ sinh xinh đẹp cũng không nhất định phải là quan hệ tình địch với nhau, có nhiều khi, chỉ là vì một chút hư vinh và lòng hiếu thắng kia, chiến tranh không có khói thuốc súng chẳng mấy chốc lập tức bắt đầu. Tục ngữ nói, một núi không cho phép có hai hổ, một lầu không cho phép hai người đứng đầu... A phi phi, ngốc không chịu nổi, cho ví dụ sai rồi, tuy rằng chỉ dựa vào mặt mình thật là ngốc không chịu nổi nhưng mà, cũng may dáng người mình vẫn là kiểu ưa nhìn có thể dư sức cảm thấy tự tin. Huống hồ không giống với Cố Ngưng có gương mặt lạnh lùng, đối nhân xử thế lãnh đạm. Có lẽ là nguyên nhân bởi vì gia đình của cô, lúc Nhậm Sơ Tuyết bảy tuổi thì cha mẹ cô ly dị, cô bị toà phán cho cha nuôi dưỡng, sau đó cha kết hôn lần hai, mẹ kế không thể sinh con, tuy rằng bà ấy đối xử với cô rất tốt, nhưng tóm lại vẫn không phải mẹ ruột, cho dù tốt tới cỡ nào thì trong lòng vẫn luôn có sự ngăn cách, cô ở trường học có tiêu phí gì, mẹ kế rất ít hỏi đến, Nhậm Sơ Tuyết mỗi lần đòi tiền đều phải cẩn thận từng li từng tí giải thích rõ ràng. Cũng bởi vậy dưỡng thành tính cách nàng từ nhỏ đã hiểu được làm sao nhìn mặt lấy lòng người lớn, có đôi khi thậm chí đạt đến trình độ khúc ý xu nịnh. Nghĩ tới đây, Nhậm Sơ Tuyết quyết định dẫn đầu phát động tấn công, bày ra duyên trưởng bối của mình. Nghe được Trần Hạo và mẹ của Trần Hạo đang tán gẫu về mình, cô lập tức nắm đúng thời cơ chen vào trong cuộc đối thoại của hai người. “Hạo ơi là Hạo, con cũng là một đứa không hiểu chuyện gì hết, chuyện quan trọng như tìm bạn gái mà tới tận gần đây mới chịu nói cho chúng ta biết, nhất là hiện tại vừa thấy mặt mới biết được là một cô gái xinh đẹp đến như vậy, tính cách còn tốt như vậy, thế mà con lại giấu giếm không cho người trong nhà biết." Mẹ của Trần Hạo vừa lái xe vừa oán giận Trần Hạo. Nhậm Sơ Tuyết vô cùng hiểu ý người khác, lập tức ra mặt giải thích thay cho Trần Hạo: "Không có không có, tính cách của anh Hạo tương đối ổn trọng, có thể là do anh ấy muốn chờ mối quan hệ của chúng ta ổn định hơn mới cùng thông báo cho dì và chú biết đấy ạ." Trần Hạo lau mồ hôi trên trán, vội vàng theo lời Nhậm Sơ Tuyết nói tiếp: "Đúng đúng đúng, con rõ ràng là muốn chờ tình cảm hai đứa ổn định rồi nói sau với ba và mẹ mà?" Nói thật, bọn họ tính toán đâu ra đấy mới nói chuyện, thời gian không đến ba tháng, hai người họ thậm chí vẫn đang bị phụ huynh quản lý chặt chẽ, Ngay cả cơ hội đi ra ngoài hẹn hò với nhau cũng không có, Nhậm Sơ Tuyết lại thẹn thùng sợ bị bạn học nhìn thấy, cho đến tận bây giờ cả hai người cũng chỉ đến giai đoạn ôm nhau mà thôi, đến cả việc hôn cũng chưa từng hôn bao giờ.
0 bình luận