Chương 5

Làn da của cô trắng nõn như ngọc thạch, thịt cừu loại thượng hạng, các chỗ khớp xương rõ ràng, mềm mại như búp măng mới mọc sau cơn mưa. Hơn nữa, móng tay của cô ấy không giống như được làm tỉ mỉ, móng tay Cố Ngưng được cắt tỉa trông vô cùng chỉnh tề -- thậm chí có thể nói là quá ngắn, mượt mà và sạch sẽ. Nhậm Sơ Tuyết không biết tại sao mình phải để ý những chi tiết này, cô cảm thấy nhất định là do bản thân đã bị điên rồi. Lại nhìn chằm chằm vào một bàn tay của người cùng giới với mình lâu như vậy. Tuy rằng lý trí nói cho cô biết việc rình coi người khác như vậy rất không lễ phép, nhưng tầm mắt vẫn thành thật tiếp tục dời xuống. Đầu thu vừa tới, thành phố Z cũng không tính là lạnh cho lắm, Cố Ngưng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ chữ V, phối hợp với chiếc quần jean đơn giản, vô cùng hợp với cô. Xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện. Có vẻ đẹp quyến rũ người khác như thế này mà không tự mình biết được, vừa thanh thuần lại gợi cảm. “Nhìn tôi có đẹp không?” Người ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng nói chuyện, một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nhậm Sơ Tuyết theo bản năng trả lời lại ngay: "Đẹp lắm..." Nói được một nửa, cô đột nhiên phát hiện ra được có chỗ nào đó không đúng -- vừa ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt như cười như không của Cố Ngưng. Nhất thời, cảm giác thứ gì đó nóng hổi truyền từ lòng bàn chân vọt thẳng đến đỉnh đầu của cô, đem cả người cô đều hấp thành một con cua đỏ rực. Làm sao bây giờ... Nhìn lén người ta trong một thời gian dài như vậy còn chưa tính, còn bị người ta phát hiện ra, quả thực là... Quả thực mất mặt chết đi được! Nhậm Sơ Tuyết hận không thể lập tức tìm một cái khe chui vào, chà một cái mặt đỏ đến tận vành tai, lúng túng đến mức ngay cả ngẩng đầu lên cũng không dám. Cũng may Cố Ngưng chỉ đơn giản là thuận miệng hỏi chút mà thôi, không có ý định muốn tiếp tục hỏi. Chờ thêm một hồi nữa, nhiệt độ trên gương mặt của Nhậm Sơ Tuyết cũng từ từ giảm đi. Chỉ là còn chút cảm giác xấu hổ trong lòng vẫn không xua tan đi được, cô gần như là đoàn kết thành một đoàn rụt ở rìa hàng ghế sau, cố gắng cách xa Cố Ngưng càng xa càng tốt, phòng ngừa lại bị sắc đẹp hấp dẫn khiến cho bản thân thất thố. Nhưng chiếc xe vừa mới chạy được nửa đoạn đường, Nhậm Sơ Tuyết dần dần phát hiện có gì điều gì đó không đúng. Cô lặng lẽ nhìn người phụ nữ ngồi nghiêm chỉnh ở bên cạnh mình, trên gương mặt của cô ấy vẫn không có biểu cảm gì cả, dường như cô ấy đọc sách vô cùng tập trung. Nhưng... Có ai đó có thể nói cho cô biết, tại sao rõ ràng cô đã chuyển đến ngồi gần cửa xe rồi, tại sao Cố Ngưng vẫn ngồi sát bên cạnh cô vậy? Điều này thật không khoa học. Hơn nữa, khoảng cách giữa hai người dường như cũng quá gần, gần đến mức... Nhậm Sơ Tuyết hơi nhúc nhích, gần như có thể cảm thấy chất liệu hơi thô ráp của chiếc quần jean mà Cố Ngưng mặc đang cọ xát với làn da trần trụi trên đùi mình... Nhậm Sơ Tuyết đỏ mặt, gần như lấy hết dũng khí mới có thể mở miệng nói chuyện: "Cố... Cố học tỷ, chị có thể ngồi xích qua bên kia một chút không ạ?" Giọng nói lạnh lùng kia nhẹ nhàng "Hả?" một tiếng. Nhưng không hề có ý định di chuyển đi. Thậm chí cô ấy còn dựa lại gần hơn một chút, ngừng một lát, Cố Ngưng tựa hồ mới hiểu được ý của cô, hạ mình xuống đất nâng cằm về phía bên kia ghế ngồi, "Bên kia, tôi để túi." Đúng là đồ nói chuyện tiết kiệm chữ như vàng mà. Nhậm Sơ Tuyết nhìn theo, quả thật, ban đầu Cố Ngưng ngồi ở vị trí gần cửa sổ xe phía bên trái, hiện tại ở chỗ đó đang đặt một chiếc túi xách nhỏ màu đen. Một cái túi xách với kích thước ước chừng chỉ có thể chứa một quyển sách, nhỏ, xách, túi xách.
0 bình luận