Chị Mãi Là Của Riêng Em
Dăm Cô Nương
Chương 4
Lâm Phương bước từng bước lả lướt thuần thục mà ngồi vào trên đùi người ngồi ở giữa xem ra là đại ca của đám này, hờn dỗi mà cùng bọn họ trêu đùa nháy mắt làm khuấy động không khí ầm ĩ của nơi này lên. Nhìn thấy vậy Kỷ Ly co rúm mà dịch từng bước một tránh ở phía sau, lại bị Tra Hồng đẩy cô một phát ngã vào nam nhân ngồi bên cạnh đại ca.
Kỷ Ly vội vàng giãy giụa né tránh muốn đứng lên, cô không thích ánh nhìn của hắn, nó phảng phất giống như con mắt của người đi mua hàng ở các sạp bán ven đường.
Nhưng nửa đường lại bị một bàn tay to ngăn lại, ôm lấy eo cô kéo mạnh ra phía sau, theo đà Kỷ Ly trực tiếp ngã ngồi xuống dưới cũng theo đó mà cảm nhận được phía sau có cái gì đó chống lên mông của mình. Cô bỗng nhiên có chút hoảng sợ.
Tuy rằng bắt đầu từ sơ trung cô bị rất nhiều người đùa bỡn, họ dùng tay, dùng đồ chơi nhưng chưa bao giờ có dương vật đàn ông để dưới hạ thể cô, đến nghĩ cô cũng không dám, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh kia cô cũng bắt đầu thấy ruột gan cồn cào.
“Không uổng công tao chờ lâu như vậy……” Gia Tuấn bước đi loạng choạng mang theo hơi thở đậm mùi cồn cười nham nhở: “Hàng tốt, quả nhiên là cực phẩm.” Một bên nói, một bên đôi tay đã bắt đầu không an phận chui vào trong cổ áo cô chạm đến bộ ngực sữa.
Kỷ Ly đột nhiên đứng phắt dậy, đôi tay bắt lấy làn váy vò nhẹ nhỏ giọng nói: “Tôi, Tôi muốn đi toilet.”
Gia Tuấn cười, nói: “Được thôi, anh mang em đi, làm gì thì cũng phải có đôi có cặp đúng không?”
Bất quá hắn cũng chỉ đứng ngoài cửa, chỉ là nói vọng vào: “Bảo bối, năm phút đủ không? Anh chờ em năm phút đấy nhá.”
Kỷ Ly không hé răng. Cô ngay lập tức lấy di động ra, gọi số của chị gái mình.
Chờ một lúc lâu không nghe thấy tiếng động, Gia Tuấn nói tiếp: “Hết năm phút rồi, anh liền trực tiếp đi vào nha~~.”
Kỷ Ly gấp đến muốn khóc, gắt gao nắm chặt lấy di động coi nó như cọng rơm cứu mạng của mình, hên thay chị cô cuối cùng cũng nhấc máy.
“Chị……” Kỷ Ly mang theo khóc nức nở mà nỉ non gọi chị mình.
“Tiểu bảo?” Thanh âm Kỷ Lan ôn nhu truyền đến từ đầu dây bên kia “Như thế nào lại khóc nhè rồi?”
“Em……” Kỷ Ly ngập ngừng nhìn thoáng qua cửa, nhẹ giọng nói, “Chị, chị vẫn đang ở thành phố C phải không?”
Kỷ Lan cười trìu mến, “Tiểu bảo là đang nhớ chị mình sao?”
“Vâng, em rất nhớ chị.” Kỷ Ly ngừng một lát, lại nói, “Chị…… em, em rất sợ, em nên làm thế nào bây giờ?”
“Rốt cuộc như thế nào lại khóc?”
“Bên ngoài cửa có rất nhiều nam nhân, bọn họ có khả năng muốn...muốn……” Kỷ Ly rốt cuộc ngăn không được tiếng khóc bật ra khỏi miệng của mình: “Em không dám đi ra ngoài.”
0 bình luận