Chương 29
Trong suốt đoạn đường đi về, tôi im lặng không nói câu nào, còn Yến thì cứ ngồi đằng sau thút thít vì có lẽ cô ấy nghĩ tôi đã biết chuyện của hai người. Nghe tiếng khóc, rồi lại nghĩ đến cái lúc rên rỉ sung sướng của vợ trong phòng anh Lâm mà tôi càng điên. Tôi quay mặt lại quát : – Khóc cái gì mà khóc! Oan lắm hay sao mà khóc. Yến im lặng vẫn thút thít, tôi rồ ga cố đi nhanh về đến nhà để trị tội. Lúc này tôi chẳng thấy nứng...
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằng
0 bình luận