Chương 2

Nhìn sơ qua đại đệ tử Tiền Lãnh Đường của hắn, hắn ta có diện mạo vô cùng đẹp: Một cặp mắt phượng, chiếc mũi cao thẳng tắp, sắc môi hồng hào. Phải nói rằng Tiền Lãnh Đường là một mỹ nam mang dung nhan hiếm ai sở hữu được. Giọng nói của hắn ta dịu dàng từ tính, nghe qua giọng điệu có vẻ rất chân thành. “Ô… Ô…” Hiện giờ Chử Tuấn An khó mà mở miệng nói được, miệng hắn bị khóa bị mở căng hết mức, cằm cũng mỏi nhừ. Nước bọt ướt át trong miệng không kìm được đã nhễ nhại ra ngoài. Phần bởi xấu hổ và phần do tức giận, hai má Chử Tuấn An đỏ ửng lên, đuôi mắt hắn phớt hồng còn đọng lại dòng lệ uất ức, dáng vẻ lúc này của Chử Tuấn An cực kỳ dụ dỗ trái tim lẫn tâm trí người nhìn. “Sư tôn à, người có biết đồ nhi đã thích sư tôn từ lâu lắm rồi không? Ngày đồ nhi đến núi Vong Tình, khi vừa chạm mặt sư tôn được một khắc, đồ nhi lập tức cảm thấy trái tim mình đập ngày càng nhanh, đập bình bịch, liên tục ngạc nhiên hoảng hốt.” “Ban đầu đồ nhi nghĩ chỉ nên đè nén suy nghĩ xấu xa này ở trong lòng thôi, mãi mãi không bao giờ để cho sư tôn biết. Nhưng hôm nay sư tôn độ kiếp thất bại, trời ban cơ hội tốt, sao đồ nhi có thể buông tha được?” Đại đệ tử Tiền Lãnh Đường vừa nói bằng giọng dịu dàng dễ nghe vừa duỗi tay mơn trớn đầu lưỡi của sư tôn. Ngón tay hắn ta không chỉ nhét vào trong khoang miệng Chử Tuấn An mà còn dùng hơi lạnh sót lại trên từng đốt ngón tay vờn qua lại cái lưỡi của hắn, trong miệng sư tôn vốn đã ướt đẫm nước bọt nhưng khi bị ngón tay hắn ta khuấy đảo cợt nhả thì càng túa ra nhiều hơn. “Ô… Ô… A…” Khoé miệng Chử Tuấn An liên tục chảy nước miếng, cổ họng hắn cũng phối hợp theo Tiền Lãnh Đường bật ra vài tiếng rên. “Tính đến giờ này, lỗ nhỏ ở dưới của người đã ngứa lắm rồi đúng không?” Đôi mắt phượng hẹp dài của Tiền Lãnh Đường hiện lên ý cười thích thú, hắn ta vừa nói vừa vỗ vào mông của sư tôn. Cánh mông trần của hắn tròn trịa mềm mại, khi Lãnh Đường vừa đánh nhẹ lên phát thì mông thịt của hắn đã run lên ngay, mảng da trắng như tuyết trên mông chuyển sang màu hồng nhạt. “Ô ô…”
0 bình luận