Chương 3

Diêu Lan Ca cười khẽ, đưa tay ấn lên vai hắn. Cơ Quyện Tửu bị ấn lên miệng vết thương rít lên một tiếng, đối phương yên lặng dời đi ra xa, điểm vào mấy huyệt đạo trên xương quai xanh và ngực của hắn, đầu ngón tay lưu quang màu trắng lóe lên, trên người hắn hình thành một đạo phù chú, một lát sau lại biến mất ở trong cơ xương cốt. "Ma khí trên người ngươi đã được ta bày trận áp chế, ta đã nhắc nhở mấy đệ tử ban ngày kia, ở trong tông không được nói ngươi là nửa người nửa ma, chính ngươi cũng không nên bại lộ." Tiên gia tu luyện lấy Trừ Ma Vệ Đạo làm nhiệm vụ của mình, nếu bị mấy vị môn chủ trong tông biết trên người hắn có huyết mạch yêu ma, chỉ sợ sẽ lập tức đuổi ra ngoài. Cơ Quyện Tửu liên tục gật đầu, trong đầu tất cả đều là xúc cảm vừa rồi ngón tay Diêu Lan Ca xẹt qua trước ngực hắn. Ngón tay của y hình như lạnh hơn người bình thường rất nhiều, không biết nếu cầm trong tay mất bao lâu mới có thể ủ ấm. Hắn còn đang suy nghĩ lung tung, bàn tay kia lại sờ lên cổ hắn, theo sống lưng sờ xuống, thăm dò trong nước cho đến khi sờ đến eo hắn. Cơ Quyện Tửu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vừa rồi hắn cũng chỉ nghĩ một chút cảnh nắm tay, hiện thực như thế này so với tưởng tượng của hắn còn phát triển nhanh hơn. Hắn chưa từng bị người khác vuốt ve thân thể như vậy, lỗ tai đỏ bừng nhưng toàn thân lại căng thẳng, luyến tiếc dời đi, chỉ nghe sau lưng Diêu Lan Ca ngữ khí không có nửa phần phập phồng nói, "Sau này ngươi đừng để người khác đụng phải sống lưng của mình." Cơ Quyện Tửu khó hiểu quay đầu nhìn y, "Vì sao?” Diêu Lan Ca thu tay xách ống tay áo ướt đẫm, "Trên người ngươi có giới tiêu cốt, ngươi không biết sao?” Giới tiêu cốt ban đầu là trời sinh, sẽ xuất hiện ở một số tu tiên thế gia hoặc hậu duệ yêu ma, trợ giúp chủ nhân vận chuyển linh khí, chỉ cần vận dụng đúng cách, nó sẽ giống như một vị thần giúp đỡ trong quá trình tu luyện. Nhưng tác dụng của thứ này quá tốt mà số lượng lại khan hiếm, rất nhiều người sẽ vì lòng tham mà giết chết chủ nhân, đem giới tiêu cốt nối lên người mình, giới tiêu cốt cũng không nhận chủ, cho nên đối với người có mà nói là phúc cũng là họa. Nghe đối phương giải thích xong, Cơ Quyện Tửu nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ nhất định sẽ không để cho người khác phát hiện, Diêu Lan Ca thấy việc cần làm đều làm xong, xoay người muốn đi, Cơ Quyện Tửu ở sau lưng lại hỏi y, "Sau này ta có thể trở thành đồ đệ của tiên quân không?” Diêu Lan Ca đứng ở bên cửa cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói, "Ta không thu đồ đệ.” Trong lòng Cơ Quyện Tửu thất vọng, lại nhịn không được lại hỏi, "Nếu như ta biểu hiện đặc biệt tốt, đạo thuật tăng lên rất nhanh, thậm chí... Thậm chí là một trong số ít người trong Linh Hư tông làm được, tiên quân nguyện ý thu ta làm đồ đệ chứ?” Diêu Lan Ca nghiêng đầu nhìn hắn, ánh trăng chiếu ra nửa gương mặt góc cạnh rõ ràng, "Nếu như ngươi thật sự có thể làm được như ngươi nói, ta có thể cân nhắc.” Diêu Lan Ca rời khỏi gian phòng nhỏ kia, Cơ Mệt Tửu lại sợ hắn không nghe thấy, lớn tiếng ở trong phòng hô to " Vậy ta nhất định sẽ để tiên quân thu ta làm đồ đệ". Diêu Khuyết Ca nói lời này chẳng qua là vì khích lệ hắn, Cơ Quyện Tửu lại coi như thật.
0 bình luận