Chương 2

Y nhấn mạnh "tu luyện đạo thuật", nhưng thiếu niên tập trung vào hai từ "cùng ta". Cơ Quyện Tửu suýt chút nữa muốn nói đối phương là tiên tử đến đón hắn thoát ly khỏi biển khổ, vội vàng gật đầu, "Ta nguyện ý.” Hắn không cha không mẹ, hàng ngày trộm cướp kiếm sống, nếu có thể cùng tiên quân rời đi thì tốt biết mấy. Diêu Lan Ca đứng dậy quay đầu lại ý bảo hắn đi theo, nhìn tiên quân được một đám đệ tử áo trắng đi theo phía sau, Cơ Quyện Tửu vội vàng đứng lên vỗ vỗ bùn đất trên người đuổi theo bọn họ. Đám côn đồ bên cạnh cười nhạo hắn khẳng định không quá một tháng sẽ bị Linh Hư tông đuổi đi, Cơ Quyện Tửu hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ một cái, lại bước vài bước đến gần Diêu Lan Ca, nhưng giữa hai người thủy chung cách một đám đệ tử kia. Với hắn mà nói, vị tiên quân Tạp Nguyệt Thanh Phong này cao không thể chạm tới, về sau nếu như có thể bái môn hạ y, cho dù chỉ là mỗi ngày nghe y đàm luận đạo thuật, có thể xa xa nhìn y vài lần cũng đủ rồi. Diêu Lan Ca không nhanh không chậm đi về phía trước, mái tóc dài tung bay trong gió, bạch y trắng hơn tuyết phấp phới, Cơ Quyện Tửu lại đột nhiên chú ý tới vòng eo thon gọn của y bị một cái đai lưng thu lại. Vòng eo kia thoạt nhìn thật nhỏ, không biết nếu như nắm trong lòng bàn tay cảm giác sẽ như thế nào. Còn có, trên cổ vị tiên quân này da thịt trắng nõn như thế, như vậy vòng eo chắc cũng tinh tế không kém. Ý thức được mình đang suy nghĩ lung tung, Cơ Quyện Tửu kéo quần áo một cách bất thường để chặn phản ứng không mong muốn giữa hai chân anh. Đối phương cứu hắn, hắn làm sao có thể lần đầu tiên gặp mặt liền sinh ra loại ảo tưởng đáng xấu hổ này đối với y, đây quả thực chính là báng bổ tiên tử. Cơ Quyện Tửu thu hồi tâm tư, cúi đầu không nhìn Diêu Lan Ca nữa, yên lặng đi theo ở phía sau cùng. Mỗi đệ tử ở Linh Hư tông đều có chỗ ở riêng, căn phòng cấp cho Cơ Quyện Tửu cũng không rộng rãi, nhưng đối với hắn mà nói có một chỗ dừng chân đã đủ rồi. Hắn dựa theo chỉ dẫn của mấy vị sư huynh lấy nước nóng ở trong phòng tẩy rửa, dọc theo đường đi bóng gió hỏi thăm tin tức vị tiên quân dẫn hắn trở về, biết được đối phương là kiếm tu trẻ tuổi nhất của Linh Hư tông, hiệu danh Phong Quân, nhiều năm qua vẫn chuyên chú tu luyện chưa bao giờ thu đệ tử. Cơ Quyện Tửu có chút nản chí, xem ra Diêu Lan Ca chỉ mang hắn trở về, cũng không có ý định thu hắn làm đồ đệ. Một Linh Hư tông lớn như vậy, cũng không biết về sau còn có cơ hội gặp nữa hay không. Đang lúc hắn phiền muộn kỳ cọ vết bầm tím bị người ta đá trên vai, một người đón gió đêm bước vào phòng, đi đến thùng tắm dưới ánh nến mờ ảo. Xuyên thấu qua ánh trăng ngoài cửa sổ, Cơ Quyện Tửu thấy rõ người tới là Diêu Lan Ca, nhất thời ôm lấy ngực trốn dưới nước. Diêu Lan Ca nhướng mày, "Đều là nam tử, ngươi trốn cái gì?” Trong lòng đối phương thản nhiên, đương nhiên không thèm để ý nhìn hắn tắm rửa, nhưng trong lòng Cơ Quyện Tửu có quỷ, theo bản năng liền tránh né, "Ta, ta không quen bị người khác nhìn sạch thân thể.”
0 bình luận