Chương 3

Chương Thuấn là ba của Chương Nguyên, ba chồng trên danh nghĩa của y, năm nay đã bốn mươi tám gần năm mươi tuổi, làm Quản lý Đô thị. Năm xưa vợ mất tự mình nuôi con lớn khôn, con trai kết hôn liền tự mình ở trong ký túc xá đơn vị. Tuổi gần năm mươi, Chương Thuấn càng già càng dẻo dai, thường xuyên đến phòng gym rèn luyện cơ thể, cơ thịt cực kỳ cường tráng. Có một khoảng thời gian hắn sống ở nhà con trai, chuyên để trần thân trên, sáu múi cơ bụng săn chắc cực lớn thường khiến Quý Thanh nhìn chằm chằm, nhìn đến độ thân dưới chảy nước ròng ròng, ước ao cha chồng an ủi đứa con dâu một mình ở nhà này. Đặc biệt sau khi Chương Thuấn tắm rửa xong còn không thích mặc quần áo, thả rông đi lại trong phòng, mỹ danh "phóng thích bản tính con người". Trong đầu Quý Thanh hiện lên hình ảnh khẩu đại pháo ngăm đen dưới háng bố chồng, từ xa cũng ngửi được mùi con cặc tanh hôi, đậm mùi đàn ông. Y vừa dâm đãng tưởng tượng, lồn dâm bên dưới vừa run rẩy theo cảm xúc, xoắn gậy mát xa càng chặt hơn. Quý Thanh đã sớm kiềm chế không được, chỉ thiếu cơ hội cùng ba chồng làm một trận. Nếu ba chồng xảy ra tai nạn, chân cẳng không tiện nằm viện, vậy thì thân là con dâu... Y nhất định phải an ủi ba chồng một chút chứ nhỉ? Y híp mắt lại, thèm khát liếm môi. Chương Thuấn giờ phút này đang nằm trong bệnh viện, nghe giọng trai lải nhải trong điện thoại. Vốn cũng chẳng có chuyện lớn gì, chỉ bị xe quệt một chút mà thôi, chân bị trầy xước có tí mà con trai đã lo lắng gọi bạn bè làm trong bệnh viện của mình mở phòng VIP riêng cho hắn. Quý Thanh xách giỏ trái cây cùng một ít đồ thay giặt, vừa vào đến cửa đã nhìn thấy chân ba chồng mình bó thạch cao, nằm ngửa bất động trên giường bệnh. Tưởng hắn xảy ra chuyện lớn gì, y vội vàng chạy đến bên giường bệnh khóc nức nở, lo lắng hỏi: "Ba chồng... Sao ba lại bị thương nặng như vậy!" Chương Thuấn nhìn con dâu mình, trời nóng còn mặc một chiếc áo dài màu nâu, cũng bị giật mình kinh hãi chẳng kém: "Con dâu ngoan, ba không sao cả, chỉ là vết thương nhỏ thôi! Nhưng thời tiết này hơn ba mươi độ sao con còn mặc áo khoác!" Quý Thanh nghe vậy, đáy mắt có chút xấu hổ vì bị chọc thủng và một tia mờ ám sâu xa. Y chu đôi môi hồng phấn đáng yêu như thạch trái cây lên. Chương Thuấn thấy vậy vui vẻ: "Con dâu tuấn tú thật đấy..."
0 bình luận